Edit & Beta: Dẹt xi càa
Nhiếp Tĩnh Trạch chọn Chung Tình tiếp khách ngay trước mặt mọi người, các thiếu gia ăn mặc đẹp đẽ lẫn quản đốc xung quanh nhìn đỏ mắt, nhưng họ chỉ có thể nghiến răng kiềm chế, sau đó chuyển mục tiêu sang Thẩm Tùy cùng những người còn lại.
Những người thanh niên bên cạnh vẫn còn hứng thú vui vẻ, nhưng tầm mắt Thẩm Tùy lại liên tục nhìn vào mặt người phục vụ đứng sau Nhiếp Tĩnh Trạch, trong lòng thoáng hiện lên một cảm giác khó tin. Nhiếp Tĩnh Trạch luôn mắt cao hơn đầu, và cho dù nhìn thế nào thì cũng không phải kiểu mà hắn sẽ coi trọng. Chẳng lẽ sau hai năm ở nước ngoài hạ thủy thịt cá, bây giờ lại bắt đầu ăn thanh đạm?(Dẹt:clm hạ thủy thịt cá là clgz, hiểu nghĩa nhưng k thay được bằng cụm nào hay hơn)
Chung Tình nhắm mắt đi theo sau Nhiếp Tĩnh Trạch, dư quang bắt gặp ánh mắt ghen tị của những người làm việc cùng với mình, nhưng cậu không vui chút nào. Đối phương túm mạnh cổ áo cậu, bộ dáng như muốn bóp chết cậu ngay tức khắc, nhìn thế nào đều không giống như là tâm huyết dâng trào coi trọng cậu.
Cậu âm thầm nuốt nước bọt, rũ đầu đứng trong phòng riêng sang trọng bậc nhất của hội quán, bàn tay buông thõng bên hông không tự chủ được mà sờ lên cổ áo. Nếu lúc đó đọc không lầm, chữ khâu dưới cổ áo hình như trùng hợp mà giống với họ của vị thiếu gia Nhiếp trước mặt này?
Trước khi hoàn toàn cảm nhận được đường kim mũi chỉ dưới cổ áo, Nhiếp Tĩnh Trạch ngồi trên sô pha lạnh lùng nhướng mi, nhếch môi phun ra hai chữ. Nhìn thấy ánh mắt của đối phương lướt qua, Chung Tình có tật giật mình vội buông tay xuống, rồi thẫn thờ nhận ra hai chữ trong miệng đối phương chính là "lại đây".
Chung Tình căng da đầu nhấc chân bước tới.
Người đàn ông trên sô pha tách hai chân ra, siết chặt cổ tay cậu kéo cậu ngồi lên đùi hắn, tay còn lại véo eo cậu qua lớp quần áo, môi thì chậm rãi ghé sát tai.
Trong mắt người khác, hoàn toàn là cảnh đôi tình nhân thân mật ái muội. Chỉ có duy nhất Chung Tình biết rõ, khi nghe đối phương không đầu không đuôi hỏi chuyện, chỉ cảm thấy một trận lạnh lẽo.
Khi Nhiếp Tĩnh Trạch mở miệng, như là không chút để ý, thản nhiên và lạnh lùng hỏi: "Cậu ta cho cậu mượn áo?"
Chung Tình lúng túng đáp: "Cậu, cậu ta là sao? Người nào?"
Đôi mắt sắc bén của Nhiếp Tĩnh Trạch dừng ở sườn mặt cậu, "Người đã mua nó."
Chung Tình đình trệ một lúc, trong lòng run sợ nói: "Nhiếp, Nhiếp thiếu, là tôi..."
Như thể nghe thấy điều gì đó buồn cười, Nhiếp Tĩnh Thiếu nhếch môi, nhưng đáy mắt hắn không có ý cười, "Như nào? Túc Tức chưa từng làm cậu? Hay là, cậu ta bị đè mấy năm nay, đồ vật phía trước không dùng được nữa? "
Chung Tình không giấu được vẻ mặt khiếp sợ, thậm chí giọng nói cũng bất giác lớn lên, "Túc, Túc Tức? Nhiếp thiếu, ngài biết Túc Tức sao?!"
Trong phòng riêng đột nhiên im lặng.
Hậu tri hậu giác ý thức được thần sắc quái dị của những người khác, Chung Tình không tự chủ được mà co rúm lại một chút. Dù không biết bản thân đã giẫm phải mìn gì, nhưng cũng chỉ có thể âm thầm hối hận và thừa nhận bản thân thật xui xẻo.
Người đầu tiên phá vỡ sự im lặng làThẩm Tùy.
Y đột ngột đứng lên, cất bước dừng ở phía sau Chung Tình, hai tay tự nhiên đặt ở đầu vai cậu, giọng điệu mang theo một chút vui mừng không rõ thật giả: "Thật là trùng hợp, cậu cũng biết Túc thiếu gia của chúng tôi?"
Chung Tình sửng sốt, cậu không dám mở miếng nói tiếp.
Cậu ta vào vòng này trong khi tuổi còn nhỏ, ít nhiều có tiếp xúc với những người có liên quan đến Túc Tức. Thẩm Tùy cũng không truy cứu nhiều, đưa mắt nhìn về phía Nhiếp Tĩnh Trạch, "Em có tin vui đây. Em bị chuyện này làm gián đoạn, suýt chút nữa đã quên nói với anh."
Nhiếp Tĩnh Trạch đẩy Chung Tình từ trên đùi ra, nhàn nhạt hỏi. "Có tin tức gì tốt?"
"Tin tức tốt về Túc Tức." Thẩm Tùy cười cười, "Có lẽ anh ở nước ngoài nên không biết, Túc gia đã suy yếu, hai năm trước liền sụp đổ. Hai năm trước, cậu ta còn cao cao tại thượng, hai năm sau bây giờ, cậu ta có lẽ còn không bằng con chó nhà chúng ta nuôi. "
Chung Tình đứng ở một bên cả kinh. Sau một lúc, cậu vô thức lẩm bẩm, "Thẩm thiếu... Túc Tức có quan hệ gì với ngài?"
"Quan hệ gì?" Thẩm Tùy hừ cười một tiếng, "Đương nhiên là quan hệ thù địch." Y tâm tình rất tốt nhìn sang Nhiếp Tĩnh Trạch, "Đúng không?"
Nhiếp Tĩnh Trạch nặng nề không nói.
Thẩm Tùy nghĩ hắn ngầm đồng ý, đưa một điếu thuốc lên miệng, giơ tay châm lửa, dư quang từ trên sô pha quét qua khuôn mặt người đàn ông, ấn bật lửa một lúc, khẽ lên tiếng nói: "Sao em cảm thấy anh không được cho vui lắm?"
"Vui, sao có thể không vui." Nhiếp Tĩnh Trạch đứng dậy đặt tay lên vai Chung Tình"Vì là một tin vui như vậy, làm sao có thể không có lễ vật chúc mừng."
Tiện đà ánh mắt hắn lạnh nhạt mà dừng ở trên mặt Chung Tình"Tôi mang người đi, các cậu tiếp tục."
Tình hình là chap 1 Thẩm Tùy gọi Nhiếp Tĩnh Trạch là Nhiếp ca nên tôi để cách gọi là anh-em, nhưng mà đọc về sau biết là hai người họ là bạn còn chung ký túc xá sao á. Mọe thôi cứ làm rồi sửa xưng hô sau z.