Không Thoát Khỏi Rung Động

Không Thoát Khỏi Rung Động - Chương 32: 32: Lượn Thì Lượn Tạm Biệt




Kiều Sâm nhẫn nại nghe cô thút tha thút thít nói xong toàn bộ câu chuyện.

Sau đó bất đắc dĩ hỏi cô: “Sao ông ta nói thì em tin luôn thế?”

Lương Hi không hiểu, vừa nấc vừa hỏi anh: “Có, có gì ý…”

“Anh thấy em quả nhiên là quan tâm quá sẽ bị loạn.” Anh lắc đầu, nhìn qua ngược lại không có chút hoảng hốt vội vàng nào: “Em nhìn thấy rõ mặt không?”

Đầu tiên là Lương Hi mờ mịt lắc đầu, tiếp đó rất nhanh đã phản ứng kịp: “Anh nói ông ta lấy video giả lừa em?”

“Mấy thứ như video giám sát có thể cho người sửa ngày trên video, bao gồm cả số điện thoại hiển thị gọi đến. Em cảm thấy chỉ bằng hai người Kiều Thịnh Hành và Lương Huy, bản lĩnh lớn đến duỗi tay vào được trong ngục sao?”

Kiều Sâm nói xong, gọi một cuộc điện thoại cho Văn Hạo, trong chốc lát đã gửi tin tức về, Lương Hồng vẫn còn đang yên bình ở trong tù.

“Nếu như em còn chưa tin, ngày mai anh cùng em tự mình đi một chuyến.” Anh rút tờ khăn giấy giúp cô lau sạch chút nước mắt trên mặt: “Em ăn cơm trước đi, anh đi lấy chút đồ cho em xem.”

Kiều Sâm cầm mấy phần văn kiện đưa cô, mở ra bên trong là cố liệu chi chít, có chữ cùng hình ảnh.

“Những cái này là gì?” Cô xem không hiểu, lại đẩy văn kiện trở lại cho anh.

“Đây là…” Anh vốn định giải thích với cô, ngẫm nghĩ vẫn nuốt lời nói trở về, chỉ thần bí cười cười: “Chờ ngày kia em sẽ biết.”

“Anh nói thì nói đi!” Cô cũng ăn no rồi, buông đũa lí luận với anh: “Nào có ai nói chuyện chỉ nói một nửa? Nếu anh không nói hai ngày này em ngủ kiểu gì.”

Nước mắt trên mặt cô chưa khô, giọng nói khàn khàn do vừa khóc xong, như vậy vẫn có thể xụ mặt cãi nhau với anh.

Kiều Sâm nhìn cô muốn duỗi tay lấy về nhìn kỹ một lần nữa, đoạt lại: “Đừng xem, chờ ngày kia thì biết, ngoan.”

Bạn nhỏ không vui, còn muốn tranh luận gì đó, nhưng lại đột nhiên nghĩ đến gì đó, hỏi anh: “Nhưng… Bọn họ biết lời nói dối này rất vụng về, vì sao còn muốn vẽ chuyện?”

Vừa nhớ lại chuyện trải qua buổi chiều, khuôn mặt nhỏ lại sụp đổ: “Bọn họ còn dọa em, bắt em đến nơi quỷ quái nào đó mà em không biết.”

“Bởi vì bọn họ không có lợi thế.” Đại khái là đoán được cô sẽ hỏi vấn đề này, Kiều Sâm trả lời ngay lập tức không cần suy nghĩ: “Bọn họ chỉ có thể cược em tin, căn bản là không dám nói cho anh biết, vì cứu bố em không thể không nghe theo bọn họ.”

“Anh đã làm gì thế?” Nghe đến đây, Lương Hi có chút kinh ngạc: “Anh về nước mới được bao lâu, đã có thể thay thế bố anh rồi?”

“Chuyện không liên quan đến anh.” Anh nhún vai bày tỏ sự vô tội của mình: “Mấy tháng này anh cũng chỉ tuân lệnh ông nội làm việc, là Kiều Thịnh Hành và Lương Huy không biết lấy được tin mật từ đâu, điên khùng ném tiền vào một dự án trái phép ở nước ngoài, kết quả thua lỗ không ít tiền.”

Ngẫm nghĩ, đại khái là cảm thấy hình dung không ít tiền này không hợp lý lắm, cũng biết Lương Hi không có khái niệm quá lớn với tiền, anh lại sửa lại một chút: “So với tất cả số tiền thua lỗ trước đây của bọn họ gộp lại còn nhiều hơn.”

“Em khoan hãy nói.” Anh đứng dậy, vừa thu dọn bát đũa, vừa cười nói: “Có thể kéo Kiều Thịnh Hành xuống ngựa, Lương Huy thật đúng là giúp anh không ít chuyện.”

Hễ Kiều Thịnh Hành ra quyết định hao tổn lợi ích của tập đoàn, không thể thiếu Lương Huy bày mưu tính kế.

“Ờm.” Lương Hi gật đầu, cảm thấy Kiều Sâm chủ động thu dọn rửa sạch như vậy, nhìn qua vẫn rất có đức hạnh.

Nhất thời cô không nói chuyện, chờ anh bưng tất cả bát đũa đã dùng vào trong phòng bếp, đeo găng tay bắt đầu rửa thì cô mới khoanh hai tay trước ngực, nhàn nhã hỏi anh: “Sao ban nãy em vừa nghe thấy anh gọi “bố”?”

“Hửm?”

“Ban nãy ấy.” Cô híp mắt chọc chọc lưng anh: “Anh nói “vì để cứu bố”.”

Thật ra Lương Hi biết giữa chuyện này chẳng không có liên quan gì, nhưng cô chỉ muốn tìm chút chủ đề, muốn cùng anh rửa bát ở phòng bếp.

“Bố em chính là bố anh.” Người đàn ông đưa lưng về phía cô, bâng quơ nói, đại khái đối với anh mà nói đã là chuyện cực kỳ thuận lý thành chương rồi: “Giữa chúng ta còn chia em anh cái gì?”

“Chia chứ.” Lương Hi bĩu môi, khi nói chuyện giọng nói có chút yếu ớt: “Em không muốn gọi ông ta là bố.”

Trong lòng ít nhiều vẫn có chút cố kỵ.

Nghe vậy, động tác rửa bát của Kiều Sâm đình trệ, tắt vòi nước, anh xoay người đối mặt với cô, cực kỳ nghiêm túc nói với cô: “Trước nay anh không coi ông ta là bố ruột mình, cho nên em cũng không cần gọi, chỉ cần coi ông ta như người xa lạ.”

“Lương Hi, em mới là người thân quan trọng nhất của anh.”

-

Sáng sớm hôm sau, Kiều Sâm cùng Lương Hi đi một chuyến đến nhà tù Lâm Giang.

Cách một tấm chắn trong suốt, cô dùng tay cách khoảng không sờ lên khuôn mặt mấy năm nay tiêu tụy mà đầy nếp nhăn của bố, nghẹn ngào kể một lượt tất cả mọi chuyện xảy ra trong thời gian này cho Lương Hồng nghe.

Lương Hồng im lặng không nói nghe xong tất cả chuyện cô kể, cuối cùng chỉ nặng nề thở dài: “Bác của con, quả nhiên là bị ma quỷ ám ảnh.”

Cô biết bố nặng tình thân nhất, lúc trước chắc chắn rất tức giận, qua 5 năm, có lẽ đều đã thông suốt.

Lương Hi không muốn tốn thời gian quý báu ở bên bố vào những người không quan trọng, cô mím môi, khi lên tiếng lần nữa chợt có chút ngại ngùng, gương mặt đều đỏ lên: “Bố, con muốn giới thiệu một người với bố.”

Lúc cô nói chuyện với Lương Hồng, đặc biệt tránh qua đoạn Kiều Sâm, chỉ nói là mình được một người bạn giúp đỡ.

Dù sao Lương Hồng cũng là người từng trải, lúc nghe được câu này của cô đã mơ hồ có phỏng đoán, ngay sau đó một người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú tiến vào càng chứng thực suy đoán của ông, biểu cảm càng thêm hiền từ.

Ông và Kiều Sâm chỉ từng gặp mặt một lần, 5 năm qua đi, tướng mạo của người này đã gần như biến mất không thấy tung tích trong đầu ông.

Lương Hi kéo ống nghe bên tai xuống: “Anh tự giới thiệu với bố em hay là để anh giúp em giới thiệu?”

Kiều Sâm nhận lấy ống nghe từ trong tay cô: “Tự anh nói đi.”

Cô thuận theo mà nhường vị trí cho anh, người còn chưa đứng vững, đã nghe thấy người đàn ông dùng giọng điệu cực kỳ nghiêm túc nói.

“Xin chào Lương tiên sinh, cháu tên là Kiều Sâm, là bạn đại học của Lương Hi, yêu nhau sắp được 4 năm, nguyện vọng năm nay là có thể trở thành chồng của cô ấy.”

“Nếu như chú không ngại, từ giờ trở đi cháu có thể gọi chú là “bố” không ạ?

Lương Hi: “...”

Rốt cuộc anh đang nói cái chuyện kinh thiên động địa khiếp quỷ thần gì đấy?

Nào có người nào lần đầu tiên gặp phụ huynh đã nói muốn làm chồng cô?

Có khác gì cậu thiếu niên Chūnibyō (1) buông câu “Từ nay về sau ông đây chính là đại ca khu vực mấy người”.

(1) Hội chứng Chūnibyō một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì ở khoảng năm 2 của trung học Nhật Bản.

Còn nữa, sao người này đã gọi bố rồi?

Ai là bố của anh? Ai hả!!!

Còn chưa kết hôn đâu!!!!!!

“Bố nói muốn cùng con rể nói chuyện riêng một lát, bảo em ra ngoài trước đi.” Kiều Sâm quay đầu, rất kiêu ngạo mà nhướng mày với cô.

Bây giờ Lương Hi đặc biệt có cốt khí, không muốn nghe lời anh nói chút nào, đi đến trước cửa sổ trong suốt, đang muốn gõ cửa, kết quả nhìn thấy Lương Hồng vẻ mặt hòa ái dùng ngón tay chỉ chỉ về phía cửa ra bên kia.

Ý bảo cô lượn ra ngoài.

Lương Hi: “...”

Lượn thì lượn, tạm biệt.

Hai người đàn ông chưa từng gặp mặt ngược lại không thể nói chuyện bao lâu, Lương Hi đoán rằng bố cô cũng chỉ gặng hỏi về bối cảnh gia đình Kiều Sâm, công việc gì đó.

Chỉ là bối cảnh gia đình của anh… Không biết trong lòng bố cô có đặc biệt dị ứng hay không.

Tầm 20 phút, Kiều Sâm ra ngoài gọi cô vào.

Cô vừa vào cửa đã căng thẳng quan sát sắc mặt Lương Hồng, ngược lại Lương Hồng bình tĩnh vô cùng, còn có chút ghét bỏ nói với cô: “Biểu cảm của con là gì đây, sợ bố ăn baạn trai con hả?”

“Con nào dám chứ, không phải sợ anh ấy nói gì sai đắc tội với bố sao?” Lương Hi cười hì hì trả lời.

Hai người dùng ống nghe nói chuyện, Kiều Sâm cũng không thể nghe thấy Lương Hồng nói gì.

Đấu khẩu mấy câu với Lương Hi như mọi khi, vẻ mặt Lương Hồng nghiêm chỉnh nói với cô: “Bố nghe tiểu Kiều nói thời gian hai đứa yêu đương cũng khá dài, đều hiểu biết rõ về con người nhau. Bố cũng không phải là người rất phong kiến, còn ép buộc hai đứa chờ bố ra ngoài, giám định xong người đàn ông này có đủ tư cách không mới để con gả đi.”

“Con gái, chỉ cần là con suy nghĩ nghiêm túc, bất kể con ra quyết định gì, bố đều ủng hộ con.”

Nói mấy câu khiến Lương Hi sững người.


Cô tiêu hóa rất lâu lời Lương Hồng nói với cô, khàn giọng nói: “Bố, bố không ngại gia đình anh ấy sao?”

“Bố cũng rất lo lắng, dẫu sao hiện tại nhà chúng ta không có tiền, sợ cậu ấy ức hiếp con.” Lương Hồng làm bộ dáng phát sầu, thấy vẻ phiền muộn vẫn nằm trên gương mặt con gái chưa nguôi đi, mới nghiêm mặt ý tứ sâu xa nói: “Tiểu Hi, bố thật sự không ngại, hơn nữa cậu ấy và công ty nhà chúng ta không có một chút quan hệ nào, là bị Kiều Thịnh Hành lừa đi qua, vậy bố cũng không có lý do căm hận cậu ấy, đúng không?”

“Ít nhất bây giờ mà nói, bố cảm thấy con người cậu ấy rất không tồi, nếu như con lo lắng, có thể quan sát tiếp thêm một chút.” Lương Hồng nói lâu như vậy, rốt cuộc có giác ngộ của người làm bố vợ nhìn con rể nhà mình càng nhìn càng thấy xấu, nửa đùa nửa thật nói: “Có điều ở trong lòng bố, không ai xứng đôi với tiểu Hi nhà chúng ta hết, tiểu Kiều này cũng chỉ miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn thôi.”

Lương Hi bị ông chọc cười, theo bản năng nhìn Kiều Sâm mỉm cười khó hiểu, cố ý nói: “Đúng vậy, con cũng cảm thấy tiểu Kiều này bình thường thôi, còn phải xem mắt thử nữa.”

Sau đó bị Kiều Sâm không mặn không nhạt liếc mắt.

Từ trong nhà tù ra, Lương Hi vẫn luôn cười không ngừng, mãi cho đến khi lên xe, nét tươi cười trên khuôn mặt cô vẫn như cũ, không thu lại nửa phần.

Trong khoảng thời gian này Kiều Sâm hiếm khi thấy cô vui vẻ như vậy, không kiềm chế được cong môi, rất nhanh lại hạ xuống, bày dáng vẻ không vui nói: “Có gì buồn cười sao?”

“Anh không hiểu.” Lương Hi lập tức nói.

“Được, anh không hiểu, vậy bây giờ em dỗ dành anh trước.” Thừa dịp thời gian đèn đỏ, người đàn ông duỗi một tay ra, dùng sức véo gương mặt cô: “Nói linh tinh gì với bố anh đấy? Còn muốn xem mắt người đàn ông khác? Anh thấy em ngứa da đúng không?”