“Không cần lo lắng cho tôi đâu! Tôi chơi được mà!”“Tôi không lo cho cô.
” Lục Tuân dừng một chút: “Tôi lo cho tôi đây đấy.
”Anh ngồi tàu lượn không sao cả nhưng vẫn lo lắng cho bản thân mình, xem ra Lục Tuân rốt cục cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng vì mình không đấu lại được Tiền Xuyên vì anh nhanh chân đến trước rồi.
Tiền Duy vỗ vỗ ngực, động viên anh: “Lục Tuân, anh yên tâm, có tôi ở đây, tuyệt đối sẽ không để Tiền Xuyên được như ý muốn! Tôi nhất định sẽ phá đám Tiền Xuyên và Mạc Tử Tâm đ ến cùng!”“Cái tôi lo là cô vừa ăn no xong đã đi tàu lượn, rồi xuống thì lại nôn hết lên người tôi.
”Tuyệt đối không thể cáu với sếp lớn tương lai, tuyệt đối không thể đánh vị lãnh đạo trực tiếp tương lai của mình… Tiền Duy thầm mặc niệm trong lòng mười lần, rốt cục mới sắp xếp xong tâm tình của mình mà tiếp tục mỉm cười với Lục Tuân.
“Anh cũng nên lo lắng cho bản thân mình.
” Có lẽ lúc này cô nên tạo áp lực cho Lục Tuân: “Anh lại cứ thong dong nhàn nhã không chịu làm gì, ngộ nhỡ Mạc Tử Tâm và Tiền Xuyên thật sự có bước phát triển lớn rồi hai người đó hẹn hò, lúc ấy mà anh theo đuổi Mạc Tử Tâm thì danh bất chính ngôn bất thuận, chính là kẻ chen chân thứ ba đáng ghét, sẽ bị người đời thóa mạ, anh còn muốn giữ hình tượng nữa hay không?”Mặt Lục Tuân đầy vẻ khinh bỉ: “Trong tình yêu, vốn chẳng thể nhắc tới đạo đức được, trong tình yêu nhường nhịn và tới trước hay tới sau cũng chẳng có ý nghĩa cả, những người thường lo được lo mất chứng tỏ họ vốn yêu đối phương không đủ.
Người mà Lục Tuân tôi thích, dù có phải làm kẻ chen chân thì tôi cũng không bỏ cuộc, hình tượng là gì, có ăn được không? So với người tôi thích thì nó chẳng là gì cả?”Tiền Duy rất muốn ghi âm những lời nói này rồi cho Lục Tuân của mười năm sau nghe lại, Lục Tuân ơi Lục Tuân, nếu cậu đã có ý thức giác ngộ, vì sao ngày xưa Tiền Xuyên theo đuổi được Mạc Tử Tâm thì cậu lại một mình độc thân nhiều năm như thế! Cậu có bản lĩnh sao không làm tiểu tam đi cướp người mình yêu về! Nói mạnh miệng thì ai mà chẳng nói được!“Huống chi người mà tôi thích, tôi sẽ không cho cô ấy cơ hội quen với bất kỳ ai.
” Lục Tuân thản nhiên bổ sung thêm: “Lục Tuân tôi đây cũng chẳng đến mức phải lưu lạc tới bước đường làm tiểu tam.
”Được được được, Tiền Duy rất muốn nói cho anh biết, mười năm sau anh còn chẳng có cơ hội được làm tiểu tam nữa là!Cũng may mặc dù mạnh miệng nhưng Lục Tuân cuối cùng vẫn theo sau Tiền Duy tới khu tàu lượn siêu tốc để xếp hàng.
Tàu lượn trên không cũng là một trong những trò chơi hot trong công viên, người tới xếp hàng không ít, cô kiễng chân lên nhìn xung quanh, nhưng đến lượt Tiền Duy lên tàu, cô cũng chẳng thấy bóng dáng Mạc Tử Tâm hay Tiền Xuyên trong đội ngũ xếp hàng.
“Vé vào công viên cũng không hề rẻ, đến cũng đến rồi, còn xếp hàng chờ ở đây lâu như thế, đã đến lượt, ngu hay sao mà không đi!”Vừa nghĩ như thế, Tiền Duy kiên trì lôi kéo Lục Tuân cùng lên ngồi tàu lượn siêu tốc.
Thật ra Tiền Duy là người rất nhát gan, mấy trò như kiểu tàu lượn siêu tốc này sẽ không bao giờ xuất hiện trong danh sách muốn chơi của cô, ngay cả kiếp trước cô cũng chưa từng ngồi tàu lượn bao giờ, cho nên mặc dù đã từng nghe người ta kể về sự kinh khủng của tàu lượn, cũng nghe những tiếng rít gào của mọi người khi ngồi trên tàu lượn không trung, nhưng vì bản thân chưa từng được trải nghiệm bao giờ nên trong lòng vẫn không cảm nhận được sự đáng sợ thật sự của tàu lượn siêu tốc.
Nhưng lần này… khi tàu lượn vừa khởi động, Tiền Duy đã bắt đầu hối hận rồi, khi tàu lượn chuẩn bị tăng tốc thì cô bắt đầu hò hét, khi tàu lượn lên đến đoạn cao nhất rồi lao xuống thì cô bắt đầu khóc, đến khi tàu lượn đi được một vòng rồi kết thúc thì Tiền Duy tự thề với bản thân, đời này cô chỉ thử một lần duy nhất này thôi…Chờ Tiền Duy ra khỏi ghế ngồi, cô mới cảm thấy hai chân mình run lẩy bẩy, Lục Tuân ngồi bên cạnh cô, vừa rồi trong cả hành trình anh không rên một câu yên lặng bình tĩnh, điều khiến cô cảm thấy hoảng hốt là trong khi tàu lượn đang trên đỉnh anh còn thể bình tĩnh nói với cô rằng: “Bây giờ hơi ồn, vài giây là hết ngay”.
Vào lúc này, mặt mũi Tiền Duy có trăm ngàn sắc thái, nhưng chẳng biết tại sao, sắc mặt Lục Tuân cũng chẳng dễ nhìn là mấy, anh chau mày lại, nhếch bờ môi đẹp, cả gương mặt như được bao trùm bởi một lớp sương lạnh.
Chẳng lẽ Lục Tuân muốn giữ hình tượng đàn ông nên không dám hét, nhưng thật ra trong lòng sợ muốn chết?Tiền Duy quan sát anh một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định mở miệng quan tâm mấy câu về sức khỏe sếp lớn tương lai: “Cái trò tàu lượn siêu tốc này quả thực rất đáng sợ, chủ yếu là cái cảm giác mất trọng lượng tức thời, nếu anh muốn hét thì cũng rất bình thường thôi mà, chẳng phải có bài hát đó sao? ‘Đàn ông khóc không có tội’, tôi nói này, có đôi khi những cảm xúc trong lòng nên được hô lên thật lớn để phát ti3t, anh cảm thấy tàu lượn đáng sợ cũng chẳng phải vấn đề gì to tát, nhưng cái cảm giác sợ hãi vừa rồi nếu bị kiềm chế trong lòng quá lâu sẽ khiến người ta khó chịu, không chừng còn ảnh hưởng tới tâm lý sau này.
”.