Không Thèm Yêu Đương Với Lão Bản

Chương 43: 43: Không Phải Thận Lục Tuân Bị Hỏng À4






Chẳng biết vì sao mọi hôm Tiền Xuyên khá mau mồm mà hôm nay lại im lặng bất thường, nhưng điểm ấy cũng không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của Tiền Duy.

Trong bóng tối đáng sợ, không có cách nào làm giảm sự sợ hãi bằng cách nói luyên thuyên về những chuyện chẳng liên quan cả.


“Thực ra chị cũng chả hiểu tại sao lắm người thích gương mặt kia của Lục Tuân như thế, vừa nhìn anh ta là biết anh ta thuộc kiểu người không biết lãng mạn lạnh lùng như băng rồi, dù có đẹp trai đến mấy, nhưng mặt cứ đơ đơ, da lại trắng bóc, tuổi còn trẻ mà cứ như ông già bị hư thận ấy …”Kiếp trước Tiền Duy bị Lục Tuân tra tấn trong công việc quá sức, thù mới thêm hận cũ, mở miệng lại nhải là bắt đầu như con đê vỡ ào ào thao thao bất tuyệt mãi không thôi.


Bất tri bất giác, cả đường mắng Lục Tuân không ngớt, Tiền Duy theo chân Tiền Xuyên ra đến lối thoát khỏi căn nhà ma, chỗ này đã dần có ánh sáng, vừa đi qua con đường u ám, Tiền Duy thở phảo nhẹ nhõm một hơi, nhưng khi ngẩng đầu lên thì cô chợt cảm thấy đáng sợ hơn cả lúc còn trong căn nhà mà.


Giờ phút này đang đứng trước mặt cô vốn không phải Tiền Xuyên mà chính là….

Lục Tuân, gương mặt kia vô cùng anh tuấn nhưng biểu cảm lại vô cùng khó coi….

.


Tiền Duy cứng đơ người nhìn từ cổ tay xuống bàn tay mình đang nắm, đúng là những ngón tay trắng ngần thon dài của Lục Tuân rồi… Mà từ bàn tay kia di chuyển lên trên chính là gương mặt lạnh giá như sương của anh, tuy rằng vẫn trắng trẻo nhưng giữa hai hàng lông mày có vài đường đen mơ hồ…“Lục Tuân! Xin lỗi xin lỗi! Những lời tôi vừa nói không phải thật lòng đâu.

” Tiền Duy mau chóng buông tay Lục Tuân ra, chỉ thiếu điều quỳ xuống khóc ròng: “Thực ra nhà tôi có truyền thống trọng nam khinh nữ, Tiền Xuyên lúc nào cũng được mọi người vây quanh chăm sóc sống cuộc sống như trên thiên đường, còn tôi thì như cô bé lọ lem, những công việc bẩn thỉu mệt nhọc thì toàn là tôi gánh vác, hơn nữa cứ hở ra lại bị mắng bị đánh, cuộc sống tối tăm không thấy ánh mặt trời, ngày nào cũng sống như ở địa ngục còn chẳng bằng chó bằng heo, vì sinh tồn tôi đành phải nhân nhượng nó trong mọi chuyện, cố gắng nịnh nọt Tiền Xuyên, trước mặt nó tôi có dám nói xấu nó đâu.


Thực ra trong lòng tôi cảm thấy anh mới là người tuyệt nhất, nhưng cuộc sống hiện thực không cho tôi nói lời thật lòng, tôi chỉ đành cố gắng vươn lên trong con đường sống khó khăn ấy, từ tiểu học đã biết cách nhìn sắc mặt người khác mà nói chuyện…”Tiền Duy ra vẻ đau khổ: “Thực ra những lời tôi vừa nói toàn là nói dối, trong lòng tôi Tiền Xuyên sao có thể vượt qua anh được? Anh là thần tượng của tôi, hơn nữa tôi cũng từng nói, Tiền Xuyên sao có thể đọ dáng với anh được, eo nó mông nó sao có thể được như anh, ngẫm lại càng không thể ha ha, vừa rồi lúc vừa sờ tôi còn vừa nhủ thầm, ha ha, quả nhiên không phải nó mà…”Tiền Xuyên, xin lỗi ! Nỗi oan ức này em phải gánh thay chị trước đi!Trong lúc khẩn trương Tiền Duy cũng chẳng nghĩ nhiểu, khi nói xong mới nhận ra có điều không ổn, đúng là hết chuyện để nói mà! Đây chẳng phải cô đang nhắc Lục Tuân vừa rồi cô đã sờ mông sờ eo anh đấy à… Tiền Duy ngẫm lại những lời mình vừa nói, quả thực xấu hổ giận dữ muốn chết, cái gì mà eo chó đực, vừa rồi cô đã nói gì vậy không biết? May mà giờ là năm 2009, pháp luật vẫn chưa có tội quấy rối đàn ông! Lần đầu tiên Tiền Duy cảm thấy vui mừng vì pháp luật Trung Quốc còn chưa phát triển tiến bộ như thế.


“Một đêm nghìn tệ?” Khi Lục Tuân nói ra những lời này thì mặt mỉm cười, sắc mặt của anh khá tốt, nhưng thế này lại càng khiến Tiền Duy thấp thỏm lo âu, Lục Tuân là một người khi càng tức giận sẽ càng bình tĩnh.

“Vừa rồi tôi còn tưởng là Tiền Xuyên đấy!” Tiền Duy chân chó nói: “Cố lắm thì thằng nhóc ấy cũng chỉ đáng giá một nghìn một đêm, không thể nhiều hơn nữa! Nhưng với học thức cùng tướng mạo của anh, sao có thể một nghìn một đêm được? Với người ưu tú như anh, ít nhất cũng phải năm nghìn một đêm! Anh biết không, hiện giờ dù sao các ngành các nghề cũng coi trọng nhất là tố chất, người như anh là hàng hiếm đấy!”“Tiền Duy cô đang khịa đểu tôi là trai bao à?” Lục Tuân tiếp tục cười đùa: “Nhưng vừa rồi cô nói tôi thận hư, thận hư thì làm trai bao thế nào được? Chúng ta học về luật pháp, coi trọng nhất chính là logic, Tiền Duy, không bằng cô giải thích cho tôi nghe thử đi?”Tiền Duy khóc không ra nước mắt, đắc tội ai cũng đừng đắc tội với sinh viên luật, nhất là những người như Lục Tuân, môn Pháp luật logic cô học vào kỳ trước, một môn học bi3n thái như vậy, điểm trung bình của lớp cô là sáu mươi tư điểm, một tháng trước kỳ thi Tiền Duy chăm chỉ nhắn tin chào buổi sáng chúc ngủ ngon nịnh nọt giáo sư mới có thể vừa đủ điểm qua môn, vậy mà Lục Tuân lại đạt điểm tối đa mới đáng sợ!“Sao thận anh lại hư được? Anh cứ tin tôi một đêm bảy lần không phải là mơ đâu!”“Có phải tôi nên cám ơn cô vì đã tin tưởng tôi không?”.