Không Thể Yêu Cũng Chẳng Thể Thương

Chương 76: Nghi ngờ có gián điệp




Sáng hôm sau Long Đại cuối cùng cũng tỉnh lại. Mai Hân là người phát hiện anh tỉnh lại đầu tiên, khi thấy anh khẽ động từ từ mở mắt cô liền nhanh chóng ấn nút đỏ để gọi bác sĩ Bùi Dương đến. Mã Phi và Trương Bình mấy ngày nay cũng ở lại biệt thự đợi tình hình của Long Đại thế nên khi nghe anh tỉnh lại họ rất nhanh đã có mặt trong phòng, ngoài ra rất nhiều đàn em của Long Đại cũng có mặt, đứng kín phía ngoài phòng nối dài ra cả một hành lang dài.

Người đầu tiên sau khi tỉnh lại Long Đại gọi là Mai Hân. Anh khẽ kêu tôi cô để cô ngồi cạnh mình. Mai Hân mỉm cười không giấu nỗi sự vui mừng vì Long Đại đã tỉnh lại, ngoan ngoãn ngồi bên mép giường chờ đợi bác sĩ Bùi Dương kiểm tra tình trạng cho anh.

- Tạm thời ngài Long Đại đã tỉnh lại, không còn vấn đề gì nguy hiểm nhưng sức khỏe vẫn chưa ổn định, vết thương nằm khá gần vị trí tim nên phải tịnh dưỡng cẩn thận đợi ngày lành lại.

Bác sĩ Bùi Dương kiểm tra một hồi, ánh mắt chợt sáng lên, ôn tồn nói, mọi người xung quanh nghe thế thở phào một hơi.

Sắc mặt của Long Đại bây giờ đã có chút thần sắc thế nhưng môi vẫn tái nhợt, mở miệng nói chuyện có chút khó khăn.

- Cảm ơn ông, mấy ngày qua vất vả rồi.

Long Đại nhỏ giọng lên tiếng, tuy giọng nói có hơi khàn nhưng vẫn giữ mức độ uy nghiêm của một lão đại khi xung quanh có rất nhiều người của mình.

- Đây vốn là việc mà bác sĩ như tôi phải làm.

Bác sĩ Bùi Dương khách sáo nhẹ cười, căn dặn thêm anh vài điều về chế độ ăn và những việc cần làm và tránh làm để vết thương mau lành.

- Vất vả cho hai người rồi.

Long Đại lại quay sang phía Trương Bình và Mã Phi đang đứng gần đó nói.

- Vất vả gì chứ, tôi nào có cơ hội chăm sóc cậu miếng nào đâu, người phụ nữ của cậu làm hết rồi còn gì.

Trương Bình hất nhẹ cằm về phía Mai Hân cười cười.

Cô cười nhẹ vẫn im lặng không nói gì chỉ nhìn chằm chằm xuống bàn tay mình đã bị anh nắm từ lúc nào.

- Được rồi, mau về với người phụ nữ của cậu đi.

- Tỉnh dậy có người đẹp của mình rồi là không cần người anh em này nữa chứ gì, thật phí công hơn một giờ sáng tôi lái xe như bay đi cứu cậu. Đúng là trọng sắc khinh bạn.

Trương Bình khẽ nhếch môi khinh bỉ một cái nói.

- Được, vậy cứ ở lại đây thêm mấy tháng nữa rồi hẵng về.

Long Đại chẳng thèm nhìn Trương Bình mà chăm chú nhìn cô, nhẹ nhàng lên tiếng.

- Không, đi về đây, công chúa của tôi đang đợi.

Nụ cười khinh bỉ lập tức thu về, khuôn mặt Trương Bình thoáng chốc cứng đờ. Anh ta hình như vừa bị đe dọa, nếu Long Đại bắt anh ta ở lại căn biệt thự này mấy tháng chắc anh sẽ phát điên vì nhớ Anh Thư mất. Thôi thì ngoan ngoãn quay về gặp vợ là tốt nhất chỉ xa nhau mới mấy ngày mà anh ta đã vô cùng nhớ Anh Thư rồi. Nhớ lại ngày hôm đó anh ta đột ngột rời đi trong đêm đến giúp Long Đại mà bỏ mặc Anh Thư ở nhà một mình, anh ta đã thấy vô cùng tội lỗi rồi.

Nói rồi Trương Bình mang gương mặt méo mó đi ra cửa liền thấy đám đàn em của Long Đại đang nhìn mình.

- Giải tán hết đi, lão đại của các cậu khỏe như trâu ấy, giờ chỉ cần người đẹp chăm sóc thôi không cần mấy cậu đâu.

Trương Bình chợt nâng cao giọng làm bộ uy nghiêm.

Đám đàn em, người nào người nấy mặt lạnh như tờ chỉ biết giương mắt nhìn Trương Bình xong lại nhìn sang gương mặt thoáng u ám của Long Đại khẽ nuốt nước bọt.

Một lúc sau nhóm người của Long Đại cũng giải tán, ai làm việc nấy, Trương Bình trở về nhà với Anh Thư, bác sĩ Bùi Dương cũng xin phép ra ngoài. Trong phòng lúc này còn cô, Long Đại và Mã Phi.

Như cảm nhận được điều gì đó Mai Hân nhẹ rút tay ra khỏi tay Long Đại, định bụng đứng lên chuẩn bị rời đi.

- Em đi đâu?

Long Đại chợt nhíu mày nhìn cô.

- Em ra ngoài... để hai người nói chuyện.

Cô thản nhiên nói, gương mặt ái ngại nhìn Long Đại.

- Không cần đâu.

Long Đại hạ giọng, nắm tay giữ cô lại để cô ngồi cạnh mình.

Nghe Long Đại nói như thế cô cũng yên lặng ngoan ngoãn ngồi xuống.

- Mã Phi, tình hình hiện tại như thế nào?

Khi căn phòng đã yên tĩnh Long Đại mới lạnh nhạt lên tiếng, nét mặt theo đó mà đanh lại đầy lạnh lùng.

- Thưa lão đại, mọi chuyện tạm thời đã ổn, người của chúng ta kịp thời rút lui không ai bị bắt, nhóm người bị thương vẫn đang được chữa trị, thiệt hại về nhân lực không nhiều thế nhưng số vũ khí của chúng ta không thể lấy về đã bị cảnh sát tịch thu.

- Ừm, chữa trị cho mọi người thật tốt, số vũ khí bị mất cũng không đáng kể. Việc cần làm bây giờ là tìm ra người đã tiết lộ lịch trình của chúng ta...không thể nào cảnh sát có thể đánh hơi dễ dàng như thế được.

Long Đại nhẹ giọng nói thế nhưng lại dường như mang sự nguy hiểm vô hình nào đó vô cùng đáng sợ. Việc bị cảnh sát biết được thời gian và địa điểm giao dịch khiến anh cảm thấy có chút khó tin bởi lần giao dịch này mọi thứ chuẩn bị vô cùng kĩ lưỡng và bí mật. Anh đã đề phòng cảnh sát nên đã đi đến thành phố Y trước song lại âm thành đến thành phố M, thời gian giao dịch cũng diễn ra trước mấy ngày đã dự tính thế nên việc bị cảnh sát nắm thóp khiến anh không khỏi nghi ngờ trong nội bộ tổ chức có gián điệp.

Mai Hân ngồi đó không dấm phát lên tiếng động, nghe những lời Long Đại nói cô nhát thời chột dạ lại có chút sợ hãi nhưng vẫn tỏ ra vô cùng bình thường.

Cô nghĩ lần này Long Đại đã phát hiện ra điểm bất thường hay nói trắng ra là anh đã nhận ra đâu đó rất gần anh có gián điệp. Nhưng anh có thể sẽ không thể ngờ được gián điệp đó lại là người ngày đêm ở cạnh mình,người mình tin tưởng hết mực, người mình yêu thương thậm chí là đã định sẵn đến chuyện kết hôn chung sống cùng người đó đến suốt đời.

- Vâng thưa lão đại.

Mã Phi nhẹ cúi đầu đáp, sau đó anh liền rời khỏi căn phòng, từ đầu đến cuối không hề liếc nhìn cô lần nào.

Lúc này trong phòng chỉ còn lại Mai Hân và Long Đại. Gương mặt anh lúc này mới giãn ra quay trở lại nét mặt dịu dàng ôn nhu nhìn cô.

- Em vất vả rồi, nghe Trương Bình nói mấy ngày nay em luôn ở cạnh chăm sóc anh.

Mai Hân ngồi bên mép giường của anh, cảm nhận được bàn tay to lớn đang bọc lấy tay mình xoa nhẹ. Cô khôg nói gì, lúc này lại nhìn anh chằm chằm có chút không vui.

- Sao em lại tìm tới đây?

Dường như không nhận ra ánh mắt của cô anh chợt nói tiếp.

- Nếu em không tìm tới đây, anh tính sẽ giấu em chuyện này sao?

Cô lúc này mới lên tiếng nghiêm mặt đưa mắt nhìn anh, ánh mắt không giấu nỗi sự tức giận.

- Anh sợ em sẽ lo lắng.

Long Đại thấy cô đang giận mình, biết rõ mình sai khi cố ý giấu cô bèn đưa một tay chạm lên một bên má của cô.

- Em không những lo lắng mà còn rất giận anh đấy. Anh có thật sự xem em là bạn gái của anh không thế? Đến cả chuyện liên quan đến tính mạng của mình anh cũng không cho em biết, lẽ nào anh muốn em mạng sự lo lắng sợ hãi trong mỗi giấc ngủ, trong mỗi lần chờ điện thoại của anh hay sao?

Nước mắt chầm chậm rơi xuống, giọng nói cô nghẹn dần mang theo sự uất ức.