Không Thể Yêu Cũng Chẳng Thể Thương

Chương 73: " TÔI MUỐN GẶP ANH ẤY "




Nghe tới đây cô liền cảm thấy hốt hoảng, không ngờ Long Đại đã trúng đạn nhưng vẫn tẩu thoát được. Thế nên mọi chuyện vẫn không thể kết thúc.

- Tình cảnh lúc đó vô cùng hoản loạn, ông trùm bên đó thấy bản thân đã lâm vào đường cùng liền tấn công phía cảnh sát, trong trường hợp này cảnh sát đã nổ súng, ông trùm đó chết ngay tại chỗ, người của ông ta cũng đầu hàng, tất cả đều đã bị bắt đang chờ để lấy lời khai.

Giọng thật của Anh thư vốn đã nghiêm nghị sẵn, giây phút này khi kể lại sự việc lại càng trầm thấp, âm u, cho thấy được sự việc đêm qua vô cùng nghiêm trọng.

Vì là cảnh sát nằm vùng nên tối qua Anh Thư không thể đến trực tiếp địa điểm diễn ra giao dịch nhưng cô vẫn cùng một số cảnh sát đứng ở vị trí xa để quan sát mọi thứ kịp thời báo cáo cho đồng đội. Thế nhưng trước khi giao dịch diễn ra Trương Bình đột ngột trở về nhà, thế nên Anh Thư đành quay về thành phố của mình ngay trong đêm vì sợ Trương Binh sinh nghi, mọi việc đành gửi gắm lại vào các đồng đội của cô.

Thế nhưng khi cô và Trương Bình đang ngủ thì tiếng chuông điện thoải của Trương BÌnh vang lên khiến cả hai tỉnh giấc. Ngay sau đó không hiểu đã có chuyện gì Trương Bình liền rời đi vào lúc 3 giờ sáng, chỉ nói với cô rằng bản thân xử lí việc gấp. Đợi Trương Bình rời đi khỏi cô mới nghi ngờ gấp gáp liên lạc với đồng đội của mình, sau đó cô mới biết được nhiệm vụ đã thất bại, Long Đại đã trốn thoát.

- Chị cứ tưởng rằng đêm qua sẽ bắt được Long Đại thế nhưng chúng ta vẫn đánh giá thấp anh ta rồi.

Anh Thư nhỏ giọng, cô nghe ra sự thất vọng trong giọng của chị.

- Mọi người đã vất vả rồi, chị cũng đã rất nỗ lực. Lần sau...nhất định sẽ bắt được Long Đại...sẽ sớm thôi.

Ánh mắt cô thoáng sự bi thương lẫn căm hận. Long Đại nợ cô, nợ cảnh sát, nợ người dân, nợ biết bao nhiêu mạng người. Giây phút này cô càng cảm thấy con đường mình đang đi không hề sai, nếu như dùng tình cảm để khiến một người đau khổ chính là tội ác lớn nhất, là điều đê hèn, bỉ ổi nhất thì cô cũng chấp nhận gánh chịu bởi Long Đại và Mã Phi quá mức tàn nhẫn, họ không đáng nhận sự khoan dung nữa rồi.



- Chị vất vả rồi, cũng mau đi nghỉ ngơi đi.

Cô nói xong liền cúp máy, khẽ nhắm mắt cô thở ra một hơi nặng nề. Ngay sau đó cô mở mắt ra hốc mắt liền đỏ ửng, một vài giọt nước mắt liền chảy ra, cô nhanh tay bấm số của Mã Phi để gọi.

- Alo.

Cô gọi đến lần thứ ba thì Mã Phi mới bắt máy.

- Long Đại đang ở đâu? Xin anh nói cho tôi biết.

Giọng nói cô bỗng nghẹn ngào, nước mắt thi nhau rơi xuống ướt đẫm khuôn mặt nhưng khuôn mặt lại hoàn toàn vô cảm, ánh mắt lạnh tanh chẳng có tí cảm xúc.

- Tôi không có cách nào liên lạc được với anh ấy, rốt cuộc là Long Đại đang ở đâu hức...tôi muốn gặp anh ấy.

Giọng nói gần như đã xen lẫn những tiếng nấc vô cùng đau thương.

- Tôi...

Đầu dây bên kia sau một lúc mới phát ra âm thanh ấp úng.

- Nếu anh không nói tôi sẽ tự đi tìm, tìm cho đến khi thấy anh ấy mới thôi.

Giọng cô mang theo sự quyết tâm, nước mắt đã ngừng chảy thế nhưng ánh mắt vẫn lạnh tanh như cũ. Dường như giọng nói tràn ngập sự đau buồn của cô không thể nào khiến ánh mắt lạnh lẽo của cô dao động lên thứ cảm xúc nào khác.

- Xin cô bình tĩnh một chút, một lát sẽ có xe đến đón cô.



Nói rồi Mã Phi liền vội vàng cúp máy, dường như đang chạy trốn điều gì đó.

Không lâu sau có một chiếc xe đến đón cô, trên xe chỉ có một tài xế, đương nhiên không phải một tài xế bình thường mà là người của Long Đại đã được đào tạo. Anh ta thấy cô liền cúi chào sau đó mở cửa xe cho cô, đợi cô lên xe anh ta liền lập tức lái xe đi.

Trên xe cô chỉ ngồi giữ im lặng, ánh mắt nhìn ra cửa xe trong vô định, đầu óc liên tục suy nghĩ những gì nên làm tiếp theo. Người tài xế đi không nhanh cũng không chậm, chiếc xe cứ đi mãi cho đến khi ra khỏi địa phận thành phố, đến một vùng ngoại ô có phần hẻo lánh, nhà cửa cũng thưa thớt dần.

Cuối cùng chiếc xe tiến vào một con đường dài dẫn dến một khu biệt thiệt rộng lớn, ở góc nhìn bên ngoài biệt thự chỉ có thể nhìn thấy những bức tường rào cao lớn bao quảnh cả khu biệt thự trông rất bình thường nhưng khi chiếc xe đi qua cánh cổng lớn cô mới thấy được không gian bên trong, mọi thứ không hề bình thường chút nào, rất nhiều người đang canh giữ biệt thự, đứng xung quanh hoàn toàn bao kín căn biệt thự khiến cô cảm tưởng rằng đến con kiến cũng chẳng thể chui qua được " hàng rào người" này.

Chiếc xe dừng lại, Mai Hân liền giấu đi đôi mắt lạnh tanh của mình, hốc mắt từ từ đỏ lên, ngay khi cảm xúc vừa tới cô liền mở cửa xe tiến vào trong căn biệt thự. Thế nhưng khi đi đến cửa lớn cô lại bị một đám người ở đó chặn lại, khuôn mặt ai nấy điều hung dữ họ nhìn cô đầy sự đề phòng.

Người tài xế lúc nãy chở cô thấy thế liền hoảng hốt lao đến đẩy nhóm người đó vào, nói nhỏ gì đó với họ. Ngay lập tức đám ngưòi nọ liền tránh đường, cúi đầu với cô, bộ dạng hung dữ lúc nãy bây giờ lại vô cùng e dè, ái ngại.

Một người trong số họ tiến đến cảnh cửa chính của căn biệt thự gõ nhẹ lên đó ba cái, một mạnh hai nhẹ, cánh cửa sau đó liền bật mở. Cô yên lặng quan sát hành động của họ thế nhưng khi cánh cửa mở ra cô liền vội vàng chạy vào bên trong, đương nhiên không có ai dám ngăn lại.

Vừa bước vào căn biệt thự cô liền nhìn thấy Mã Phi và Trương Bình, hai người họ đang ngồi trong phòng khách, vẻ mặt ai nấy điều mệt mỏi, hai mắt thâm quầng, dường như cả một đêm không ngủ. Thấy bóng dáng cô tiến vào họ liền bất ngờ đứng dậy, người bất ngờ nhất là Trương Bình, anh ta mở to mắt nhìn cô.

- Mai Hân, sao em lại đến đây?

- Nếu em không biết đường mà đi đến đây, mọi người định giấu em chuyện quan trọng như thế này sao?

Hai hàng nước mắt rơi xuống, giọng nói nghẹn ngào như kìm chế sự uất ức.

- Anh...không phải có ý muốn giấu em... mà là Long Đại không muốn cho em biết, sợ em lo lắng.

Trương Bình lúc này liền đoán được cô đã xem tin tức biết chuyện nên cũng không còn bất ngờ nữa.



- Anh ấy, đang ở đâu?

Cô nhìn xung quanh căn biệt thự rộng lớn mà hỏi.

- Long Đại... không muốn em đến, em tốt nhất nên quay về thì hơn.

Trương Bình vội vàng tiến lên một bước ngăn cản.

- Được rồi, em sẽ tự đi tìm.

Cô mím môi, dứt lời liền lách qua chỗ của Trương Bình và Mã Phi đứng, chạy một mach lên lầu đi đến từng phòng tìm Long Đại. Trương Bình biết không thể ngăn cản được cô đành đứng đó ngước nhìn bóng lưng vội vàng của cô mà thở dài. Mã Phi đứng đó, nãy giờ đều nhìn thấy những cảm xúc, sự nóng vội và giọt nước mắt của cô dành cho Long Đại. Anh cúi đầu xuống, yên lặng quay đi cố gắng che dấu tâm tình phức tạp của mình.

Căn biệt thự quả thật rộng lớn, cô tìm hết lầu một vẫn không tìm thấy Long Đại.

- Phi Long!

Cho đến khi lên đến lầu hai, vừa mở cánh cửa của căn phòng đầu tiên ra, cảnh tượng trước mắt khiến cô giật mình, thanh âm cuối cùng của tên anh không còn được thoát ra, đột ngột dừng lại ngay đó.