Không Thể Sống Thiếu Anh

Chương 42: Sạt lở




Trình Cảnh Dương liên tục gọi điện cho Tử Hân nhưng không liên lạc được, thời sự vẫn tiếp tục đưa tin.

“Sạt lở đã lan rộng ra hầu hết các tỉnh phía Bắc. Hiện tại chúng tôi chưa xác định được thiệt hại về người và của.”

Hàn Vũ hớt hải xông vào doanh trại, gặp được Trình Cảnh Dương, anh vội nói..

“Không xong rồi, bệnh viện mất liên lạc với đoàn đi tình nguyện. Tiểu Tịnh và Tử Hân vẫn đang ở đó”.

Cảnh Dương mở định vị anh gắn trên chiếc dây chuyền cô đeo, xác nhận vị trí hiện tại của cô. Chết tiệt! Vị trí hiện tại trùng với khu vực sạt lở thời sự vừa đưa tin.

Anh vội lấy điện thoại gọi cho Vương Hạn.

“Cậu lấy danh nghĩa của Đô đốc điều một chiếc trực thăng tới đây cho tôi”

Với quân hàm của anh hiện tại không thể tự do điều động trực thăng, chỉ còn cách mượn danh Đô đốc thôi.

30 phút sau, trực thăng anh cần đã tới. Trình Cảnh Dương vừa bước lên đã có người khác nhanh hơn nhảy lên trực thăng. Là Hàn Vũ. Trình Cảnh Dương cau mày.

“Cậu ở lại đi. Để chúng tôi tới là được”.

“Không được. Tiểu Tịnh với Tử Hân còn ở đó. Làm sao tôi yên tâm ở nhà được”.

Thôi được rồi. Cho anh ta đi cùng cũng không sao. Trực thăng nhanh chóng cất cánh, bay về vị trí định vị trên dây chuyền của Lục Tử Hân

Bên này, mọi người hoảng loạn di chuyển lên xe. Lục Tử Hân chạy đến cửa xe, nhưng cô nhớ ra mấy đứa trẻ nên chần chừ không bước lên. Một người bác sĩ trong đoàn hét lên.

“Bác sĩ Lục, mau lên xe đi. Chúng ta không còn thời gian đâu”.

Tiểu Tịnh hiểu ý của Lục Tử Hân, nếu bọn họ lên xe thì đám trẻ kia sẽ không còn chỗ, cô liền đứng dậy xuống xe. Lục Tử Hân nói vào trong xe

“Các anh đi trước đi. Để đám trẻ này đi cùng. Chúng tôi ở lại tìm cách khác”.

“Không được. Như vậy quá nguy hiểm”.

“Không còn thời gian đâu. Bác tài, chạy đi”.



Bọn họ nhanh chóng rời khỏi đó. Lục Tử Hân quay lại an ủi Tiểu Tịnh..

“Em yên tâm đi. Chị tin rằng Cảnh Dương sẽ tới cứu chúng ta”.

Tiểu Tịnh để ý bước chân của hai người, thấy đất bên dưới nứt ra, cô vội kéo tay Lục Tử Hân chạy theo hướng ngược lại

“Chị Tử Hân, cẩn thận nguy hiểm”

Hai người họ dùng hết sức chạy đua với thiên nhiên. Ranh giới giữa sống và chết chỉ cách nhau một bước chân. Cũng may bọn họ chạy kịp. Sạt lở đã dừng lại. Lục Tử Hân thở dốc cám ơn Trình Cảnh Dươnh, anh mà không bắt cô chạy bộ mỗi ngày chắc hôm nay cô bỏ mạng ở đây mất.

Tử Hân và Tiểu Tịnh vào nhà dân bỏ hoang gần đó đợi người tới cứu.

Trực thăng cũng đã bay tới gần khu vực đó, Lục Tử Hân nghe thấy liền chạy ra, xác nhận đó là trực thăng của quân đội, cô thở phào. Vậy là họ được cứu rồi.

Phi công khó khăn trong việc hạ cánh, gió ở đây quá lớn. Trình Cảnh Dương nhìn xuống thấy Hân Hân của anh vẫn bình an vô sự, anh thở phào nhẹ nhõm.

“Đội trưởng, không hạ cánh được”.

“Giữ vững độ cao, thả thang dây xuống”.

“Rõ.”

Trình Cảnh Dương nói to với bên dưới..

“Hân Hân, em với Tiểu Tịnh tìm cách trèo lên nóc nhà đi”.

“Không được. Như vậy quá nguy hiểm. Nhỡ họ ngã thì sao”.

Hàn Vũ bên cạnh lập tức can ngăn

“Bây giờ không có thời gian mà nghĩ tới chuyện đó. Nếu không nhanh họ sẽ mất mạng”.

Hàn Vũ không còn cách nào khác đành yên lặng cầu nguyện.



Lục Tử Hân nghe thấy anh nói, cô vội vàng để Tiểu Tịnh lên trước.

“Hai người cẩn thận, nhà này không chịu được lâu. Tiểu Tịnh, cô bám chắc vào thang dây.”

Tiểu Tịnh nghe lời bám vào thang dây. Hàn Vũ nhanh chóng hỗ trợ kéo cô lên. Tiểu Tịnh đã an toàn. Còn Lục Tử Hân vẫn đang ở dưới.

Trình Cảnh Dương còn chưa kịp kéo cô lên thì ngôi nhà đã sập. Lục Tử Hân rơi xuống dưới

“Hân Hân...”

Cảnh Dương không suy nghĩ nhảy khỏi trực thăng. Anh nằm đè lên người cô, mọi đất đá do nhà sập đè lên người anh. Anh đau đớn kêu lên. Lục Tử Hân sợ hãi bật khóc.

“Cảnh Dương... Cảnh Dương... anh sao rồi..”

Trình Cảnh Dương dùng sức đẩy đống đất đá trên người ra. Anh ôm chặt lấy cô, lật người cô lên kiểm tra

“Em không sao chứ. Có đau ở đâu không..”

“Em không sao. Cảnh Dương, giờ chúng ta lên bằng cách nào.”

Cảnh Dương phủi lớp bụi trên người cô, bình tĩnh ra lệnh cho đồng đội qua bộ đàm

“Thả dây xuống”

Ngay lập tức một sợi dây được thả xuống trước mặt. Anh cẩn thận kéo cô vào lòng, để cô ôm chặt eo anh rồi lấy sợi dây quấn quanh người cả hai. Sau khi buộc chắc, anh giật dây ra hiệu cho bên trên.

“Ôm chặt anh.”

“Cảnh Dương, nhanh lên, lại sạt lở rồi”

Sạt lở đã chạy gần tới chân hai người, Cảnh Dương hét lên..

“Nhanh lên. Mau thu dây”

Trước khi sạt lở nhấn chìm tất cả, Cảnh Dương và Tử Hân đã lơ lửng trên không. Mọi người dùng sức kéo hai người lên trực thăng. Lục Tử Hân ôm chặt anh oà khóc. Rõ ràng trước khi anh tới cô rất mạnh mẽ, nhưng khi anh xuất hiện sự yếu đuối trong cô lập tức trỗi dậy. Cảnh Dương để mặc cho cô vùi vào lòng anh. Anh sợ rồi. Từ giờ anh không cho phép cô rời khỏi tầm mắt của mình nữa