Nếu người yêu nhàm chán thì làm gì? Đưa cô ấy đi shopping..
Trình Cảnh Dương đưa Lục Tử Hân vào cửa hàng Dior. Trong lúc cô thử váy thì anh ngồi ở ghế đợi. Hình ảnh soái ca ngồi đợi bạn gái thử trang phục nhanh chóng thu hút mọi người. Có người không kìm lòng được lấy điện thoại ra chụp ảnh.
“Anh kia có phải minh tinh không nhỉ? Đẹp quá”.
“Đợi người yêu thử đồ. Đàn ông bây giờ mấy ai có kiên nhẫn như thế”.
Có người tò mò đến bắt chuyện, Trình Cảnh Dương không quan tâm, anh chỉ chú tâm vào tờ báo trước mặt.
Lục Tử Hân bước ra nhìn thấy cảnh ấy, cô không vui lên tiếng gọi lớn.
“Anh yêu, giúp em kéo khoá lên với”.
Trình Cảnh Dương lập tức bỏ tờ báo xuống bước tới. Mấy cô gái vừa nhìn anh nghe thấy liền rời đi.
Đi mua sắm đã mệt, Lục Tử Hân kéo anh vào quán nướng gần đó. Trình Cảnh Dương ăn không nhiều, anh chỉ chuyên tâm nướng đồ cho cô.
Nhìn chai rượu soju trên bàn, Lục Tử Hân thèm thuồng.
“Em uống một chút được không?”
Trình Cảnh Dương nghĩ soju nồng độ cồn không cao, uống một chút cũng được liền gật đầu. Lục Tử Hân vui vẻ hôn chụt lên má anh.
“Anh yêu là nhất”.
Hai người đang ăn uống vui vẻ thì một cô gái lại gần.
“Cảnh Dương? Trình Cảnh Dương phải không”.
Cô gái mặc váy ôm sát body, mùi nước hoa trên người cô ta là Cảnh Dương khó chịu. Anh nghĩ mãi chưa ra mình quen biết cô ta, dò hỏi lại..
“Cô là...”
Cô gái được đà ngồi xuống ghế đối diện.
“Anh không nhận ra em sao. Em là Thẩm Duyệt, cô bé ngày xưa ở cạnh nhà anh. Anh nhớ chưa”.
Thẩm Duyệt, thì ra là cô bé sống gần nhà anh ngày bé. Năm anh 6 tuổi thì nhà cô chuyển đến, lúc đó cô mới 4 tuổi. Tuổi tác xấp xỉ nên anh hay chơi cùng cô. Đến năm anh 8 tuổi thì cô theo bố mẹ ra nước ngoài. Từ đó anh cũng không gặp lại cô nữa.
Trình Cảnh Dương nhớ ra cô, mỉm cười đáp lại.
“Thẩm Duyệt, lâu rồi không gặp, em khác quá”.
“May quá, anh còn nhận ra em. Cô gái này là ai? Anh không giới thiệu chút sao”.
“Đây là Lục Tử Hân, bạn gái anh. Hân Hân, đây là Thẩm Duyệt, bạn anh”.
Lục Tử Hân gật đầu coi như chào hỏi..
Thẩm Duyệt nhìn sang Lục Tử Hân, âm thầm đánh giá. Tuổi tác còn trẻ, nhìn cũng xinh xắn đáng yêu đó. Nhưng Trình Cảnh Dương là của cô ta, cô ta sẽ đòi lại.
“Cảnh Dương có bạn gái rồi sao. Em còn tưởng anh vẫn nhớ lời hứa lúc nhỏ lớn lên sẽ cưới em chứ”.
Ngay lập tức cô gái bên cạnh nhéo mạnh vào eo anh. Trình Cảnh Dương đau mà không dám hé răng, đành cười cười lấy lòng cô.
“Lời trẻ con làm sao tình được. Mà anh không nhớ mình từng nói như vậy”.
Lục Tử Hân lườm Cảnh Dương, sau đó quay sang cười cười với Thẩm Duyệt.
“Chắc chị không biết, Cảnh Dương tuy ngốc nhưng lời đã nói ra anh ấy sẽ nhớ. Anh ấy không nhớ chứng tỏ anh ấy không nói như vậy”.
Thẩm Duyệt tròn mắt nhìn anh, Lục Tử Hân mắng anh ngốc mà anh không có phản ứng gì. Không thể tin nổi..
Sự xuất hiện của Thẩm Duyệt làm cô không nuốt nổi nữa. Cô bỏ mặc Trình Cảnh Dương đứng dậy ra về, anh chào Thẩm Duyệt rồi chạy đuổi theo cô. Trình Cảnh Dương đuổi kịp cô, tay đặt lên ôm eo cô, liền bị cô đẩy ra.
“Em sao thế”.
“Sao sao cái gì. Quay lại với cô em thanh mai trúc mã của anh đi, theo em làm gì”.
Da đầu Trình Cảnh Dương căng ra..
“Thanh mai trúc mã gì chứ. Không phải em là thanh mai trúc mã của anh sao”.
“Chị ta quen anh trước em”.
“Nhưng anh chỉ yêu mình em thôi”.
Lục Tử Hân trong lòng ngọt ngào, nhưng vẻ mặt vẫn xị ra..
“Đừng có dẻo miệng. Chả phải anh hứa lớn lên cưới chị ta sao. Đi mà cưới chị ta đi”.
Trình Cảnh Dương bối rối, anh chưa xử lý chuyện này bao giờ, đành ôm chặt cô vào lòng.
“Anh đâu có nói như vậy. Vừa rồi em cũng nói thế mà. Nếu có cưới cũng là anh cưới em”.
Lục Tử Hân hừ lạnh đẩy anh ra mở cửa xe bước vào. Trình Cảnh Dương vội vàng thắt dây an toàn cho cô rồi lái xe rời đi.