Trình Cảnh Dương nghe vậy hốt hoảng, xem xét kĩ lại tờ giấy, không phát hiện mình sai chỗ nào.
“Cảnh Dương, còn một dây màu xanh và một dây màu đỏ nữa”.
Triệu Tấn đáng chết, hắn ta làm ra cách phá giải, nhưng lại bỏ lại hai dây. Anh phải làm sao bây giờ.
Lục Tử Hân nhìn đồng hồ đếm ngược sốt ruột.
“Cảnh Dương, còn 30 giây nữa thôi. Em phải cắt dây nào”.
Trình Cảnh Dương khép tờ giấy lại, dựa lưng vào cửa ngửa mặt lên tuyệt vọng.
“Hân Hân, em cứ cắt đi. Cắt màu nào em thích. Anh sẽ luôn ở bên em”.
Tử Hân cầm hai dây lên, một dây màu đỏ, một dây màu xanh, cô nên cắt màu nào đây. Trong đầu bỗng hiện lên lời anh từng nói..
“Anh là lính, anh mặc trên người bộ quân phục màu xanh...”
Màu xanh... màu xanh...
Đồng hồ đếm ngược chỉ còn 5 giây, cô nhắm mắt cắt xuống.
Bên ngoài Trình Cảnh Dương cũng đang đếm ngược. Lần này anh thật sự bất lực rồi. Nếu không cứu được cô, anh tình nguyện chết cùng cô.
5...4...3...2...1...
Hai người cùng nhắm chặt mắt lại, sẵn sàng đối diện với cái chết.
Ấy vậy mà bom lại không nổ, Lục Tử Hân mở mắt ra, đồng hồ dừng ngay ở giây thứ 3. Cô oà lên khóc nức nở.
“Cảnh Dương... Cảnh Dương... đồng hồ dừng lại rồi”.
Trình Cảnh Dương như được sống lại, anh vội bảo cô tránh ra rồi đạp cửa xông vào. Hai người ôm chặt lấy nhau, Lục Tử Hân vì sợ hãi mà ngất đi.
Lục Tử Minh đứng đợi ở dưới, sốt ruột nhìn đồng hồ. Anh hối hận rồi, đáng nhẽ lúc đó anh phải ở lại cùng hai người họ. Bây giờ họ sống chết không rõ, lòng anh cũng rối tung lên.
Cánh cửa mở ra, Trình Cảnh Dương bế Lục Tử Hân trên tay, từng bước chậm rãi đi vào bờ. Lục Tử Minh tiến đến thấy em gái bất tỉnh, lo lắng hỏi.
“Con bé sao vậy?”
“Không sao, cô ấy sợ quá thôi”.
Thật may mắn, lúc đó Lục Tử Hân cắt đúng dây nên đã vô hiệu hoá kịp thời quả bom. Cô đúng là bảo vật may mắn mà.
Ôn Chiến đứng từ xa, thấy Trình Cảnh Dương bình an bước ra, Triệu Tấn lại bị bắt, hắn ta mắng thầm.
“Vô dụng”.
Triệu Tấn mà bị bắt vậy chẳng phải hắn ta sẽ nguy hiểm sao. Không thể để ông ta mở miệng khai ra hắn được.
Lợi dụng lúc giải người lên xe, Ôn Chiến rút súng ra nhắm về hướng Triệu Tấn bắn một phát. Chỉ tiếc là tài nghệ bắn súng của hắn ta chẳng đâu vào đâu, viên đạn theo hướng của A Thông bay tới.
Đoàng...
Nghe tiếng súng, Triệu Tấn như một phản xạ không điều kiện, xông lên che chắn cho A Thông. Viên đạn đó bắn trúng vào tim Triệu Tấn, máu miệng lập tức ộc ra.
“Triệu Tấn...”
“Cho người đuổi theo, không được để hắn thoát”.
A Thông mấp máy môi không nói được câu nào, sắc mặt trắng bệch, tay run run giữ chặt vết thương của Triệu Tấn.
Triệu Tấn bỗng thấy lòng nhẹ nhõm, mọi chuyện kết thúc ở đây được rồi. Trước khi chết ông vẫn còn đỡ cho con trai một viên đạn. Xuống dưới đó có thể nói chuyện với vợ được rồi. Triệu Tấn khó khăn đưa tay vuốt mặt con trai.
“A Thông... bố xin lỗi... xin lỗi con...”
“Ông đừng nói nữa...”
“A Thông... khi bố chết... con hãy đưa cháu nội... tới viếng mộ bố... là bố yên tâm nhắm mắt rồi”.
A Thông ôm chặt ông, nước mắt không kìm được rơi xuống.
“Hãy sống cho tốt... đừng xấu xa như bố...”
“Bố...bố...”
A Thông khóc nấc lên, cuối cùng cũng gọi một tiếng “bố”. Triệu Tấn hài lòng nhắm mắt, ông có thể yên tâm ra đi rồi.
Vương Hạn và đồng đội tới đỡ A Thông dậy, hỗ trợ anh đưa Triệu Tấn lên xe.
Lâm Tĩnh đuổi theo không kịp, đã làm mất dấu Ôn Chiến, đành thất vọng quay về.