Không Thể Sống Thiếu Anh

Chương 24: Xin lỗi




Vương Hạn thay mặt cả đội tiếp đón đội y tế, sau khi giới thiệu sơ qua về đảo Hải Minh cũng như nơi làm việc và chỗ ở, anh xoay người rời đi thì bị Lục Tử Hân giữ lại. Anh nheo mắt hỏi..

“Có chuyện gì sao bác sĩ?”

“Anh Hạn, anh có biết Cảnh Dương đâu không?”

“Đội trưởng bị bệnh, đang nghỉ ngơi nên tôi thay mặt cậu ấy tiếp đón mọi người”.

Nghe thấy anh bị bệnh, Lục Tử Hân hốt hoảng.

“Bệnh? Bệnh gì? Nghiêm trọng không”.

“Sốt nhẹ thôi”.

“Dẫn tôi tới đó. Để tôi khám cho anh ấy”.

Thấy cô kiên trì đòi đi, Vương Hạn không còn cách nào khác đành dẫn cô theo.

Cửa phòng mở ra, đập vào mắt Tử Hân là hình ảnh Trình Cảnh Dương xanh xao nằm trên giường. Tim cô đau nhói. Tại sao anh không chăm sóc bản thân cho tốt mà để mình bị bệnh như vậy.

Người anh nóng rực như lửa, trong cơn mê man anh nhìn thấy Lục Tử Hân cười tươi đứng trước mặt anh, miệng lẩm bẩm.

“Hân Hân, anh xin lỗi. Đừng bỏ anh mà”.

Tử Hân nghe những lời này nước mắt không nhịn được rơi xuống. Tại sao cô phải giận dỗi anh chứ? Cô ôm chặt lấy anh, vùi mặt vào ngực anh khóc nấc lên.

“Nóng...”



Lục Tử Hân vội vàng tiêm thuốc hạ sốt, sau đó truyền nước cho anh, rồi kiểm tra lại vết thương, lau mồ hôi cho anh. Làm xong mọi việc, cô gục đầu bên giường, mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Trình Cảnh Dương được cô chăm sóc nhanh chóng hạ sốt. Anh mở mắt ra thì nhìn thấy cô gái bên cạnh. Thì ra anh không mơ. Hân Hân của anh tới tìm anh thật. Anh cau mày vì dáng ngủ của cô. Mặc kệ kim truyền còn trên tay, anh bế cô lên ôm chặt cô vào lòng.

Mới có hơn một tuần không gặp mà anh lại nhớ cô đến phát điên. Được ôm bảo bối trong lòng khiến anh không thể hạnh phúc hơn. Anh cúi xuống hôn tới tấp lên mặt cô, không bỏ sót chỗ nào.

Lục Tử Hân đang ngủ thấy mình bị quấy rối, vô thức đẩy mặt anh ra.

“Để yên cho em ngủ. Buồn ngủ...”

Cảnh Dương cười khẽ, anh xoa xoa lưng cô rồi lại ôm cô chìm vào giấc ngủ.

Bên ngoài, 3 con cẩu độc thân đang nghe lén. Vương Hạn quay ra hỏi..

“Bây giờ đội trưởng với bác sĩ Lục đang làm gì nhỉ?”

Lâm Tĩnh đang dán tai vào cửa trả lời.

“Còn làm gì nữa, chắc chắn là làm chuyện đó rồi”

A Cường tiếp lời..

“Làm chuyện đó sao không có động tĩnh gì?”

Cánh cửa đột nhiên mở ra, 3 người mất điểm tựa nhào vào phòng. Trình Cảnh Dương nhìn đồng đội nằm đè lên nhau, nhíu mày.

“Các cậu làm gì ở đây vậy hả?”



“Báo cáo, chúng tôi đi nhầm phòng. Hết”.

Nói xong 3 người cong đuôi bỏ chạy..

Lục Tử Hân ngồi trên giường cười đến vui vẻ. Cảnh Dương tiến lại gần, ôm cô để đầu cô tựa vào ngực anh.

“Còn mệt không? Nằm xuống ngủ thêm chút nữa”.

Tử Hân lắc đầu cọ cọ trong ngực anh.

“Không mệt. Không muốn ngủ. Chỉ muốn ôm anh thôi”.

Được ngửi mùi hương bạc hà thoang thoảng trên người anh, bao nhiêu mệt mỏi trong cô tan biến.

Trình Cảnh Dương cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô.

“Anh xin lỗi. Hôm đó anh không nên to tiếng với em”.

“Em cũng xin lỗi. Em không nên giận dỗi anh”.

Hai người ôm chặt lấy nhau, trao nhau nụ hôn nồng nàn để thoả nỗi nhớ nhung bao ngày qua. Một nụ hôn dường như không đủ, tay anh mò vào trong áo cô, xoa nắn hai quả đào căng mọng.

Lục Tử Hân cũng thuận theo lòng mình, đưa tay cởi áo cho anh. Hai người cùng nhau ngã xuống giường, tiếng thở dốc xen lẫn tiếng rên rỉ hoà vào nhau.

Đêm đó, hai người dùng cách nguyên thuỷ nhất để giải toả nỗi nhớ nhung trong lòng. Anh mạnh mẽ yêu thương cô, cô cũng đong đưa eo mình để phối hợp với anh.

Đêm đó hai người quên mất rằng mình đang trong doanh trại quân đội mà mặc sức ân ái. Sáng hôm sau tỉnh dậy, cổ họng cô đã khản đặc vì đêm qua hét quá nhiều.