Biên giới phía Bắc..
Hôm nay là nhiệm vụ cuối cùng của Cảnh Dương cùng đồng đội tại đây.
Trên chiếc thuyền lớn chở vũ khí, người của Triệu Tấn xuất hiện kiểm tra hàng. Phía Cảnh Dương đã nắm được tình hình, anh thông báo cho đồng đội chuẩn bị hành động.
Nhưng lần này không may mắn như những lần trước. Tên cầm đầu có vẻ rất lợi hại, Trình Cảnh Dương đánh nhau với anh ta đã hơn 10 phút mà không phân thắng bại. Trong lúc sơ ý, hắn ta rút một con dao nhỏ đâm vào bụng anh. Trình Cảnh Dương nén đau tiếp tục, anh nhanh tay kẹp chặt tay hắn, dùng sức vật ngã hắn ra sàn. Đồng đội của anh nhanh chóng khống chế hắn ta. Nhưng vẫn là cách thức lần trước, trước khi chết hắn ta chỉ nói với anh một câu.
“Lâu rồi không gặp Trình Quân, anh có nhớ bố mình không?”
Trình Cảnh Dương lao tới tóm lấy cổ áo hắn la hét.
“Bố tao đang ở đâu. Nói, bố tao đâu?”
Nhưng đáp lại anh chỉ là máu tươi chảy ra từ miệng hắn, lại cắn lưỡi tự sát. Trước khi chết hắn cũng để lại cho anh thông tin quan trọng. Bố anh còn sống! Ông ấy vẫn còn sống.
Sau khi vết thương được băng bó cẩn thận, đội NH1 cũng nhận được lệnh trở về thành phố A, kết thúc đợt tác chiến tại biên giới phía Bắc.
Từ đơn vị trở về, Lục Hạo Thiên thấy anh thì thở phào nhẹ nhõm. Tô Phương Nghi ôm lấy anh, kiểm tra trái phải xem anh có bị thương ở đâu không. Có lẽ trong tiềm thức họ đã sớm coi anh là con mình.
Trình Cảnh Dương biết Tử Hân của anh giờ đã học đại học. Cô hoàn toàn trưởng thành rồi nhỉ. Anh lái xe tới cổng trường đợi cô, lâu rồi chưa gặp, anh rất nhớ cô. Không biết Tử Hân của anh còn nhớ anh không.
Kết thúc buổi học, Lục Tử Hân cùng Hàn Vũ ra về. Hai người đã trở thành bạn thân, vui vẻ tâm sự về đủ chuyện trên đời. Tử Hân biết tình cảm của Hàn Vũ dành cho cô nhiều hơn là tình bạn, nhưng cô không thể đáp lại anh. Trái tim của cô đã bị con người bá đạo Trình Cảnh Dương cướp mất lâu rồi.
Ra đến cổng trường, Hàn Vũ ngỏ lời muốn đưa cô về, nhưng ánh mắt cô lại nhìn chằm chằm về chiếc xe Range Rover đỗ gần đó. Cửa xe mở ra, thấy người con trai mặc quân phục từ xe bước xuống, mắt cô đỏ ửng. Tử Hân không quan tâm Hàn Vũ bên cạnh nói gì nữa, cô chạy lại phía người đàn ông vô tâm kia, ôm chặt lấy anh.
“Huhu... Cảnh Dương xấu xa, sao anh không đi luôn đi. Còn về làm gì nữa”.
“Hân Hân, anh xin lỗi, Tổ quốc đã yên bình, anh về rồi đây”.
Tử Hân vùi đầu vào lòng anh khóc nức nở. Hai năm qua không lúc nào cô không nhớ tới anh. Đến cả giấc mơ của cô anh cũng quấy rối. Cô ôm chặt lấy anh để giải toả nỗi nhung nhớ bao ngày qua.
Bên đường, Hàn Vũ nhìn hai người ôm nhau với ánh mắt đau lòng. Người kia đâu phải anh trai cô, họ là gì của nhau mà lại ôm nhau thân mật như vậy. Chẳng lẽ tình cảm của anh dành cho cô còn chưa chớm nở đã phải dập tắt sao.
Trình Cảnh Dương ôm cô vào xe, đôi môi anh hôn lên mắt cô, liếm hết nước mắt trên mặt cô. Sau đó dần dần đi xuống triền miên cùng môi lưỡi cô.
Tử Hân vẫn chưa tha thứ cho anh, cô cắn mạnh vào môi anh. Máu đỏ tràn vào khoang miệng cô. Dù đau đớn như vậy nhưng Cảnh Dương vẫn không buông cô ra, anh ôm chặt gáy cô để nụ hôn sâu hơn.
Vài phút sau anh buông cô ra, tay ôm bụng thở hổn hển. Tử Hân thấy lạ kéo tay anh ra, vén áo anh lên xem, ôi trời ơi, sao anh lại bị thương như thế này.
Cô luống cuống bịt chặt vết thương, đôi mắt lại đỏ hoe.
“Cảnh Dương, vết thương của anh chảy máu rồi. Nhanh đi bệnh viện đi. Nhanh lên”.
Hai người vội đến viện xử lý vết thương. Ở biên giới do không có bệnh viện nên đồng đội chỉ có thể băng tạm vết thương vào cho anh.
Vết thương này của anh phải khâu tận 14 mũi, Lục Tử Hân đau lòng.
“Đau lắm không anh. Anh đã hứa sẽ không bị thương cơ mà. Cảnh Dương anh chỉ biết lừa em thôi”.
“Anh xin lỗi, anh thất hứa rồi. Không cùng em dự tốt nghiệp, lại còn để mình bị thương. Xin lỗi em”.
Trình Cảnh Dương hôn nhẹ lên trán cô. Tử Hân cẩn thận ôm anh để không chạm vào vết thương.
Cô không giận anh. Chỉ cần anh bình an trở về thế này là tốt rồi.