Không Thể Sống Thiếu Anh

Chương 1: Cậu bé ở sân sau




Thế nào gọi là sinh ra từ vạch đích. Đó chính là Lục Tử Hân. Từ lúc sinh ra cô đã là viên ngọc trên tay Lục Hạo Thiên, được cả Lục gia yêu quý.

Bố cô-Lục Hạo Thiên, Đô đốc trong quân đội, quân hàm trung tướng.

Mẹ cô-Tô Phương Nghi, diễn viên nổi tiếng, có hàng triệu người hâm mộ.

Cô còn có một người anh trai sinh đôi-Lục Tử Minh. Tuy chỉ ra đời sớm hơn cô 5 phút nhưng người anh này lại rất chững chạc, luôn yêu thương bảo vệ cô.

Trên giường công chúa, Lục Tử Hân lim dim tỉnh dậy. Năm nay cô bé đã 6 tuổi. Với đôi mắt to tròn, làn da trắng mịn, cô như búp bê ngoài đời thật, người gặp người thích.

Tử Hân kiễng chân nhìn lên cửa sổ, sân sau nhà cô luôn có các chú cảnh vệ đi lại. Nhưng hôm nay lại xuất hiện một cậu bé. Kì lạ, cô chưa nhìn thấy cậu bé này ở Lục gia bao giờ. Bạn của Tử Minh sao? Không giống, anh trai này lớn hơn Tử Minh.

Không nén được tò mò, cô đi xuống sân sau. Các chú cảnh vệ nhìn thấy cô đều nghiêm trang đứng lại, giơ tay chào.

“Tiểu thư”

Tử Hân không mấy quan tâm vì lúc này, sự chú ý của cô dồn cả vào anh trai ngồi trên ghế gỗ. Anh trai ấy hình như đang có chuyện buồn thì phải.

Cô bé tung tăng chạy lại phía anh, đôi mắt to tròn nhìn anh chớp chớp.

“Anh trai, anh là người mới đến sao. Em chưa thấy anh bao giờ.”



Cậu bé nhìn cô không nói gì, đôi mắt hiện rõ vẻ buồn bã.

Anh là Trình Cảnh Dương, mẹ anh vì khó sinh mà qua đời. Bố anh là Trình Quân, là cấp dưới của Lục Hạo Thiên. Trong một lần làm nhiệm vụ, ông ấy bị người bên phe địch bắt, không rõ sống chết. Vì lời hứa với Trình Quân nên Lục Hạo Thiên đưa Trình Cảnh Dương về Lục gia chăm sóc.

Trình Cảnh Dương mới 10 tuổi, nhưng cậu bé lại rất âm trầm, không thích biểu cảm nhiều. 10 năm qua cuộc sống của anh chỉ xoay quanh bố. Vậy mà giờ đây bố anh lại không rõ sống chết, không buồn sao được.

Cô bé bên cạnh xoay quanh anh, hết cười cười nói nói, lại giơ tay chọc chọc vào mặt anh. Nghịch mặt anh chán chê mà anh cũng không để ý đến cô, cô bé lại lôi kẹo ra đưa cho anh.

“Lúc buồn em thường ăn kẹo này. Anh ăn thử đi, ăn xong là hết buồn liền.”

Cảnh Dương thấy Tử Hân có vẻ thân thiện, không muốn làm cô buồn nên giơ tay cầm cái kẹo ở trước mặt mình.

Cô bé vui vẻ ôm lấy cánh tay anh.

“Anh trai, anh tên gì vậy?”

“Trình Cảnh Dương”

“Anh bao nhiêu tuổi rồi?”

“10 tuổi”



“Anh lớn hơn em, vậy anh phải bảo vệ em”.

Trình Cảnh Dương cảm thấy buồn cười khi nghe cô nhóc bên cạnh nói, anh hỏi lại.

“Tại sao anh phải bảo vệ em?”

“Anh lớn hơn em mà. Anh còn nhận kẹo của em nữa. Nhận rồi thì anh là người của em. Sau này phải bảo vệ em”.

Vốn chỉ là lời nói trẻ con ngây dại, nhưng Trình Cảnh Dương lại ghi lòng tạc dạ. Anh tự hứa với chính mình, từ giờ anh là người của cô.

Lúc này thím Hoa vội vã đi về phía hai đứa bé, gọi hai người vào nhà.

Lục Hạo Thiên đã bàn bạc với vợ, từ giờ Lục gia sẽ nuôi dưỡng Trình Cảnh Dương, vì vậy từ sáng sớm đã đón cậu bé về đây. Thấy cậu nhóc đi vào, Lục Hạo Thiên kéo tay cậu ngồi xuống bên cạnh.

“Cảnh Dương, từ giờ cháu hãy coi Lục gia là nhà. Chú đã hứa với bố cháu sẽ nuôi dưỡng cháu đến khi cháu trưởng thành. Cháu cứ yên tâm ở lại đây”.

Lục Tử Hân nghe xong vui vẻ nhảy lên.

“Vậy là từ giờ anh Cảnh Dương sẽ ở đây phải không! Em dẫn anh đi tham quan nhà nhé”.

Chưa đợi Trình Cảnh Dương đồng ý, cô đã kéo anh đi. Vợ chồng Lục Hạo Thiên thấy con gái vui vẻ như vậy cũng mỉm cười hài lòng.