Không Thể Quên Em

Chương 88: Ngoại truyện 7




Một hôm Lâm Uyển đang ở phòng bếp làm bánh quế, trước kia cô cũng hay mua loại bánh này ở các tiệm ăn vặt, nhưng lúc cô học được cách làm, lại biết thì ra nó là một món bánh rất phổ biến ở Bắc Kinh.Thậm chí còn từng là loại bánh được lưu hành nhiều trong cung thời xưa.



Lúc làm, Lâm Uyển có thay đổi một chút, cố ý cho thêm một ít đường phấn, bởi vì Tằng Tuấn không thích ăn quá ngọt.Bánh quế là một loại bánh khá dễ làm, Lâm Uyển đã từng làm nhiều loại phức tạp hơn rất nhiều.



Song khẩu vị của Tằng Tuấn lại rất khó chiều, anh không thích ăn những loại bánh quá phức tạp cầu kỳ, làm ra tuy có thể ăn vài miếng, nhưng chung quy vẫn là không thích.Duy nhất loại bánh này, anh mới có thể ăn được nhiều lần.



Lâm Uyển cúi đầu làm bánh, lúc trước cô toàn làm ở trong phòng trống bên ngoài nhà chính, sau cô lại càng ngày càng nghiện làm đồ ngọt, cho nên Tằng Tuấn mới bố trí cho cô một gian phòng ngay tại lầu chính này.



Chỗ này liền với phòng ăn, trước được thiết kế làm phòng trà.Nhưng Lâm Uyển lại không thích uống trà, Tằng Tuấn cũng thỉnh thoảng mới ghé vào đây một chút.Hiện tại vì sửa sang một nửa gian phòng thành chỗ làm bánh, nên Tằng Tuấn mới thường hay vào đây uống trà ăn bánh với Lâm Uyển.



Có nhiều lần khi về nhà, Tằng Tuấn sẽ ngửi thấy ngay mùi hương ngọt ngào phát ra từ đó.



Tằng Tuấn đi vào, ôm lấy cô từ phía sau, nhẹ nhàng nói: “Em sắp xong chưa?”



Lâm Uyển quay người lại nhìn anh, nhất định là anh mới từ bên ngoài trở về, quần áo vẫn còn chưa thay ra.



“Sắp xong rồi…” Lâm Uyển nói xong liền nghe thấy tiếng đinh đinh của lò nướng, bèn vội vàng mở ra.



Lấy khay nướng ra ngoài, Lâm Uyển gắp bánh lên, nhưng vẫn còn rất nóng, nếu ăn ngay thì sẽ không thấy được sự giòn xốp của nó.



Lâm Uyển thử cầm một miếng lên thổi thổi, cẩn thận cho vào trong miệng.Mùi bánh rất thơm, vị lại không quá ngọt.



Lúc cô đang xúc bánh ra và ăn thử, Tằng Tuấn vẫn luôn nhìn cô chăm chú.



Lâm Uyển vội cầm một miếng bánh rồi đưa tới miệng anh.



Ăn xong, anh mới nói: “Lát nữa tham dự phiên bán đấu giá với anh đi.”



Lâm Uyển dù sao cũng không có việc gì làm, hơn nữa gần đây Tằng Tuấn cũng hay đưa cô ra ngoài chơi, cho nên nghe vậy cô liền đồng ý ngay.





Ăn cơm tối xong, Lâm Uyển bắt đầu cân nhắc đến việc ăn mặc, cô cũng lười phải gọi Từ Đàn đến, tự động mở tủ quần áo ra chọn một bộ.



Bộ lễ phục cô chọn có phần khá lịch sự, theo phong cách phù hợp với Tằng Tuấn.Anh là người thâm trầm, Lâm Uyển cũng thường phối hợp với anh, ăn mặc quy củ một chút, ít nhất cũng không khiến cho người ta phải chú ý đến khi nhìn vào.



Lâm Uyển mặc xong, đứng trước gương ngắm nghía một lúc, cảm thấy khá ổn rồi mới đi tìm Tằng Tuấn để hỏi ý kiến anh.



Anh đang ở trong phòng làm việc, hơn nữa dáng vẻ rất bình tĩnh, không vội vàng muốn đi ngay.Nghe thấy tiếng động, anh mới quay đầu nhìn Lâm Uyển, sau đó rất tự nhiên vỗ tay vào chỗ bên cạnh, nói: “Lại đây.”



Lâm Uyển khó hiểu đi tới, hỏi: “Không phải là có hội bán đấu giá sao?”




Tằng Tuấn là người rất có phép tắc, đến muộn như vậy không sao chứ?



Lâm Uyển ngồi xuống, màn hình trước mặt đã được anh mở lên.Cô còn tưởng là anh xem TV, nhưng cuối cùng lại phát hiện hình ảnh trong đó có phần không được bình thường.



Kia rõ ràng không phải chương trình TV, mà là tiếp sóng trực tiếp.



Lâm Uyển lập tức hiểu ra, ra là cô và Tằng Tuấn không cần phải trực tiếp đi đến hiện trường phiên đấu giá.



Tằng Tuấn không nói nhiều, chỉ đưa cho cô một quyển sách giới thiệu được viết toàn bộ bằng tiếng Anh.



Lâm Uyển xem qua, có vài chỗ không cần nhìn chữ cũng có thể biết được nó là cái gì.Các sản phẩm đến từ cả Trung Quốc và phương Tây, hầu như thể loại gì cũng có, ví dụ như tranh ảnh, đồng hồ quả lắc cỡ lớn, gốm sứ, đá quý…



Tuy nhiên lúc người trên TV bắt đầu nói, Lâm Uyển lại bắt đầu có chút hỗn loạn.



Cô đã thi qua cuộc thi cấp bốn tiếng Anh, khả năng nghe có thể coi là không tệ, nhưng dường như cái mà cô học là tiếng Anh của Trung Quốc, kiểu như người Trung Quốc mà nói tiếng Anh thì cô hiểu được rất nhanh, nhưng một khi nghe người Anh nói tiếng Anh, thì quả thật Lâm Uyển bị gặp chút khó khăn.



Mơ mơ màng màng nghe, Lâm Uyển cố gắng chắp nhặt những từ đơn mà cô nghe được.Ngược lại Tằng Tuấn lại chậm rãi ghé sát vào cô, phiên dịch lại những lời mà người bán đấu giá nói, làm cho cô hiểu được tình huống hiện tại.




Các món đồ trông khá đẹp mắt, Lâm Uyển thỉnh thoảng lại bình luận vài câu với Tằng Tuấn.Cô cũng không hiểu là mình có nói đúng không, chỉ biết là mỗi lần cô nói, Tằng Tuấn đều nhìn cô một cách rất chăm chú.



Khi nhìn vào cái đồng hồ quả lắc, Tằng Tuấn có vẻ rất vừa ý, nói với cô: “Đây là đồng hồ có từ đời nhà Thanh.”



Lâm Uyển vội vàng lắc đầu: “Đặt nó trong nhà không ổn lắm đâu, con anh nghịch ngợm thế nào anh biết mà, với lại lớp ngoài còn bằng thủy tinh, rất nguy hiểm.”



Tằng Tuấn nghe vậy lại lật sang trang bên, chỉ vào một thứ khác rồi hỏi: “Cái này thì sao?”



Lâm Uyển nhìn ngắm, là một bức tranh khá đẹp.Lâm Uyển tuy không hiểu về ý nghĩa của nó lắm, nhưng dù sao trong nhà cũng không có nhiều tranh, treo bức này lên cũng rất được.



Cô cười gật đầu: “Được đó.”



Tằng Tuấn lập tức gửi đến người của phiên đấu giá một tin nhắn.



Lúc ngồi đợi kết quả, Lâm Uyển thắc mắc với anh: “Ai, nếu như là trực tiếp, thì có vẻ hơi muộn đúng không anh? Ở Luân Đôn bây giờ là mấy giờ?”



“Phiên đấu giá này chủ yếu nhắm vào thị trường trong nước.” Tằng Tuấn vừa nói vừa xem sách giới thiệu.



Lâm Uyển đã hiểu, thì ra đây là phiên đấu giá dành riêng cho khách hàng Trung Quốc, hoặc cho những thương nhân không tiện có mặt trực tiếp.




Bởi vì không có mặt trực tiếp, cho nên rất khó cảm giác được bầu không khí ở đó, thêm nữa là dù Lâm Uyển có cố gắng thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ nghe hiểu một số câu đơn giản, bởi vì tốc độ nói của họ quá nhanh.



Tằng Tuấn không phải là người thích sưu tập đồ cổ, khi trang trí nhà mới, anh nhiều lắm cũng chỉ mua một ít đá quý mà thôi.



Lúc này anh giơ tin nhắn mua vào thành công cho cô xem, nói: “Đây là quà anh tặng em.”



Lâm Uyển biết nhất định là có nguyên nhân, liền hỏi: “Là nhân dịp gì vậy?”




Ánh mắt Tằng Tuấn dịu dàng nhìn cô, Lâm Uyển không biết nơi đẹp nhất trên thế giới này là đâu, cô chỉ biết rằng, không có điều gì khiến cho cô động tâm bằng ánh mắt của anh.



“Em thử đoán xem.” Giọng nói của anh cũng cực kỳ quyến rũ.Ngón tay anh luồn vào tóc cô, thỉnh thoảng còn đưa lên mũi ngửi.



Cô cũng nhìn anh, đầu óc trống rỗng.Sau đó lại bắt đầu suy nghĩ, sinh nhật thì không phải, còn một tháng nữa mới tới, kỷ niệm ngày cưới, cũng không phải, ngày đăng ký kết hôn thì lại càng không đúng.



Cô cau mày suy nghĩ hồi lâu mà vẫn không ra.



Tằng Tuấn nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, hôn lên mặt cô rồi nói: “Là ngày chúng ta gặp nhau…”



Lâm Uyển lại càng thêm mơ hồ, đó không phải là vào mùa hè sao?



“Ngày gặp lại.” Anh suy nghĩ một lát, như đang hồi tưởng lại: “Hôm đó anh ngồi trên xe thì nhìn thấy em, nhưng cũng chỉ lướt qua mà thôi, sau đó anh lên nhà nghỉ ngơi, lại nghe thấy dưới lầu có tiếng động…”



Lâm Uyển đương nhiên là nhớ rõ, hôm đó là ngày cô cãi nhau một trận nảy lửa với tên Vương Kiến kia.



Tuy nhiên lúc này khi nhớ lại, cô bỗng cảm thấy không hề khổ sở như trước nữa, ngược lại trong lòng tràn đầy ấm áp khi gặp được anh.Mặc dù khi đó anh nói với cô những câu không được dễ nghe cho lắm.



Lâm Uyển kinh ngạc đáp: “Nếu vậy thì, những ngày cần kỷ niệm có nhiều lắm đó, ví dụ như…”



“Như gì?” Tằng Tuấn nhìn cô.



Lâm Uyển đỏ bừng mặt, chắc chắn là anh hiểu được suy nghĩ của cô, ví dụ như lần đầu tiên hôn nhau, lần đầu tiên làm chuyện đó…



Lần đầu tiên nắm tay…



Cô khẽ cười, nói: “Anh cũng biết mà.”