Không Thể Quên Em

Chương 69




Lâm Uyển cả đêm ngủ không ngon, bởi vì trong lòng có chút mong đợi, nên ngày hôm sau cô đã dậy từ sớm, rửa mặt xong liền chuẩn bị đi ra ngoài.



Nhưng cô chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng chuông cửa.Không biết là ai mà mới sáng sớm đã tới đây rồi.



Lúc cô đi ra, mẹ cô đã đón người ta vào.Người kia đeo kính râm, khoảng hơn bốn mươi tuổi.Lâm Uyển cảm thấy người này trông rất quen, suy nghĩ một chút, đó chẳng phải là người hôm qua vẫn đi theo bên cạnh ba Tằng Tuấn hay sao?



Lâm Uyển còn đang không hiểu chuyện gì, vậy mà mẹ cô đã mời người kia ngồi lên sô pha.



“Cậu ăn quýt đi.” Mẹ Lâm Uyển nhìn khí chất của đối phương, biểu hiện vì thế mà trở nên nhiệt tình.



Người kia thái độ rất tự nhiên, tay cũng chưa động mà chỉ nói: “Không cần khách sáo ạ.”



Thấy Lâm Uyển đi tới, người kia mới khom người, dáng vẻ có chút ngạo mạn.Hắn đi tới trước mặt cô, nghiêm túc nói: “Lâm tiểu thư, Tằng lão gia có điều muốn nói với cô.”



Mẹ của Lâm Uyển ngạc nhiên nhìn cô.Cô cũng có chút xấu hổ, dù sao cô cũng chưa nói cho mẹ biết việc mình đã đi gặp ba của Tằng Tuấn.



Người kia không để tâm lắm đến ánh mắt của hai mẹ con đang nhìn nhau, chỉ truyền đạt lại: “Vì thời gian hơi gấp nên Tằng lão gia không tiện nói thẳng với cô, hiện tại tôi thay ông ấy nói, lão gia thật sự không mấy xem trọng cô, tôi nghĩ chắc Lâm tiểu thư đã biết rõ nguyên nhân.”



Lâm Uyển lập tức sững sờ.Ngày hôm qua, cô cũng đã có cảm giác không được bình thường.



Mẹ Lâm Uyển cũng rất bất ngờ, không hiểu người kia nói vậy là có ý gì, bà chỉ biết quay sang nhìn Lâm Uyển.



Lâm Uyển tìm một cái ghế rồi ngồi xuống, các ngón tay trở nên lạnh lẽo.



Người kia vẫn khách khí nói: “Tằng tiên sinh là một người rất cố chấp, lúc trước người mà câu ấy nhớ nhung vẫn mãi không tìm được, hiện tại nhất thời suy nghĩ không cẩn thận nên mới bàn chuyện kết hôn với cô.Tằng lão gia rất lo lắng, sợ lúc nào đó cậu ấy tìm được người, có thể cậu ấy sẽ muốn ly hôn với cô, gây sức ép qua lại như vậy thì rất phiền toái.”



Lâm Uyển im lặng lắng nghe, từng câu từng chữ người kia nói cô đều hiểu hết, cũng khiến trong lòng trở nên rối bời.



Ý của người kia đơn giản chính là, Tằng Tuấn thích cô, quan tâm cô, là vì trông cô rất giống với người con gái kia!





Nói xong, người kia lập tức ra về.



Hai mẹ con Lâm Uyển thẫn thờ hồi lâu, không ai nhúc nhích.



Lâm Uyển không dám nhìn mẹ, chỉ cảm thấy trên mặt trở nên nóng rát, như thể vừa mới bị ai đó hung hăng tát cho một cái vào má vậy.



Mẹ của cô bỗng nhiên đứng phắt dậy khỏi ghế.Bà đi vào cầm món lễ vật của Tằng Tuấn lên, dáng vẻ kích động còn hơn cả Lâm Uyển tối hôm qua.Bà gói kỹ lại, sau đó đi tới, lạnh lùng đặt vào tay Lâm Uyển.Cuối cùng im lặng không nói đi thẳng vào phòng ngủ, đóng sập cửa lại.



Lâm Uyển giống như bị rút đi gân cốt, hồi lâu sau sức lực mới quay trở về được.Cô chậm rãi đứng lên, cầm lấy áo khoác trên giá rồi mặc vào.Sau đó ra ngoài bắt xe đi tới bệnh viện.




Cô xếp hàng đăng ký, chờ lấy máu kiểm tra…



Hết thảy mọi việc đều được diễn ra theo một quá trình nhất định, sau khi nhìn thấy kết quả, Lâm Uyển vẫn không tỏ vẻ gì.Chỉ có cô mới biết rằng, ngọn lửa nhỏ duy nhất còn nhen nhóm trong lòng cô cuối cùng cũng đã bị dập tắt.



Cô ngồi trên ghế, ngơ ngác nhìn vào bức tường màu trắng phía đối diện…



Cô đã rung động với một người đàn ông hỏi mình muốn bao nhiêu tiền, cứ thế bị anh mặc sức muốn làm gì thì làm…



Lúc anh nói muốn cùng cô bắt đầu lại một lần nữa, cô cũng đã mở lòng mà đồng ý…



Hiện tại mọi chuyện đan xen vào nhau, khiến trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ…



Cô bị mù mắt nên mới coi trọng anh ta.



Một y tá từ trong phòng đi ra, nhìn một vòng rồi gọi: “Số 33, số 33 có không?”



Lâm Uyển nhanh chóng đứng lên, đi vào đặt kết quả trên bàn bác sĩ.




Bác sĩ ở bệnh viện công rất nhiều việc, nhìn thấy kết quả kiểm tra thì hỏi luôn: “Cô có muốn giữ lại đứa bé không?”



Lâm Uyển do dự một lúc, cuối cùng hạ quyết tâm nói: “Không, xin hãy hẹn ngày để tôi đến phá thai…”



Bác sĩ viết một hồi trên giấy, sau đó ngẩng đầu lên, đưa hóa đơn thu tiền và lịch khám cho cô: “Cô lên tầng hai rẽ trái để nộp tiền, nếu dùng thuốc thì có thể phải làm sạch tử cung nữa.Tôi nghĩ nên trực tiếp làm phẫu thuật, nhưng phải ba ngày sau mới được, mấy ngày này cô hãy chú ý giữ ấm, đừng để bị cảm lạnh.”



Lâm Uyển cầm biên lai đi ra, hai chân trở nên mềm nhũn.Cô đi vài bước đã thấy không vững, cuối cùng liền trốn trong một góc kín rồi khóc nức nở.



Tuy đã muốn nín nhịn nhưng nước mắt vẫn không ngừng trào ra, cho dù xung quanh có ít người, nhưng thỉnh thoảng cũng có người đi qua và trông thấy cô khóc.Lâm Uyển không muốn để cho người xa lạ biết được dáng vẻ yếu đuối của mình, liền ngồi cuộn tròn người lại, đầu úp xuống đầu gối, cứ thế tiếp tục khóc.



Cô khóc rất lâu, trong lòng lại không rõ vì sao mình lại thương tâm đến vậy…



Không biết từ lúc nào, Lâm Uyển chợt cảm thấy có người đang ngồi cạnh mình.



Cô rất xấu hổ, không muốn để người ta nhìn thấy cô đang khóc, liền vội vàng đứng lên, chuẩn bị muốn rời đi.Bỗng cô lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc, nhẹ nhàng nói: “Em đang khóc?”



Lâm Uyển giật mình, quay đầu nhìn sang.Người kia đang rất ung dung đứng chống gậy, nửa người trên khẽ dựa lên tường.



Lâm Uyển vội vàng lau nước mắt, không muốn để cho anh nhìn thấy bộ dạng khổ sở của mình.




Không biết vì sao anh lại tìm tới được, Lâm Uyển cố gắng tỏ ra bình tĩnh, lạnh lùng đáp: “Anh quan tâm em làm gì?” Sau đó liền dứt khoát rời đi.



Song mới đi được hai bước thì lại thấy ở chỗ rẽ có hai người giống như vệ sĩ đang đứng đó, hiển nhiên là muốn ngăn cản không cho ai đến gần chỗ này.



Lâm Uyển vừa muốn đi qua, hai vệ sĩ liền cung kính nói: “Lâm tiểu thư, phiền cô quay lại.”



Lâm Uyển không còn cách nào, đành phải quay về.Tằng Tuấn vẫn ngồi yên trên ghế, vẻ mặt không một chút biến hóa.




Cửa hành lang đã bị đóng, chỉ có Tằng Tuấn và cô giằng co nhau ở trong này.Lâm Uyển biết là mình không ra được, đành phải ngồi ở dãy ghế phía đối diện anh, giữa hai người là một lối đi nhỏ và dài.



Cô không kiêng dè gì mà nói thẳng: “Sáng hôm nay ba anh cho người tới gặp mẹ con em.”



Nói xong cô lại nghĩ tới một chuyện, liền lấy lễ vật từ trong túi ra: “Đây là mẹ em bảo em đưa cho anh.”



Cô đưa cho anh, nhưng anh không cầm, Lâm Uyển không quan tâm, trực tiếp đặt nó xuống bên cạnh anh.



Anh yên lặng nhìn cô, nói: “Chuyện này em không cần quá để tâm.”



Lâm Uyển ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh.Một lúc sau, cô lại thở dài quay đầu ra chỗ khác.Nước mắt lại trực trào ra, cuối cùng cô nhịn không nổi nữa, vừa khóc nức nở vừa nói: “Tằng Tuấn, đừng làm khó em nữa, em không chống đỡ được với gia thế của anh…Ba mẹ em chính là một ví dụ, nếu hai người không thích hợp mà vẫn cố gắng ở cùng nhau, lúc đầu thì còn có thể ngọt ngào, nhưng cuối cùng vẫn sẽ xảy ra mâu thuẫn, kết quả chỉ thành hại mình hại người, khiến cho con cái phải lớn lên trong sự thiếu thốn tình thương, mà em thì sẽ quyết không để cho con phải chịu tổn thương giống như mẹ nó…”



Nói xong cô lại đứng lên, nhưng lại nghĩ đến hai người vệ sĩ đang đứng kia, đành phải lệ nóng quanh tròng nhìn Tằng Tuấn, đang định mở miệng muốn nói tiếp.



Trái lại anh đã nhìn thấy tờ phiếu khám trong tay cô, liền đưa tay ra cầm lấy.Trong đó có hóa đơn thu tiền phẫu thuật phá thai và một tờ kết quả khám sức khỏe.



Anh bình tĩnh nhìn tờ giấy, xem xong lại đặt nó sang ghế bên cạnh, ngẩng đầu lên nhìn người con gái đang đứng trước mặt mình.Anh rất tự nhiên, giống như đang nói về chuyện của người khác: “Tối nào nhìn em ngủ, anh cũng đều cảm thấy rất vui vẻ.Chỉ cần trông thấy em là anh đã muốn nở nụ cười, không hiểu vì sao tâm tình sẽ trở nên rất tốt, muốn cùng ăn một món ăn với em, bất tri bất giác lại ghi nhớ được sở thích của em, em thích uống canh, em thích ăn cơm sớm hơn một chút…”



Anh tiếp tục nói về sở thích của cô, hết thảy đều đúng.Có một khoảng thời gian ngắn cô không quen ăn đồ ăn nhà anh, nhưng càng về sau lại càng thấy ngon miệng.



Lâm Uyển nhìn anh, nghe anh kể về mọi chuyện, trong lòng bỗng dưng lại cảm thấy đau.



Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, Lâm Uyển giật mình, không ngờ tay anh lại lạnh đến vậy.



Anh không nhìn cô, chỉ bình tĩnh nói: “Chân của anh mất hết sức lực rồi…” Bởi vì anh tự mình chống gậy đi tới, tâm hoảng ý loạn tới mức không muốn nhìn xem thang máy ở đâu.



“Kết hôn với anh đi.” Anh đứng yên nhìn cô, giọng điệu như đang van xin: “Đừng rời xa anh nữa.”