Không Thể Quên Em

Chương 67




Sáng sớm hôm sau, Lâm Uyển cảm thấy rất thoải mái, triệu chứng ngày hôm qua cũng không còn nữa.Cô yên tâm hơn một chút, chờ sửa soạn xong bước ra ngoài, đã thấy Tằng Tuấn đang chờ cô.



Được tài xế mở cửa, Lâm Uyển liền ngồi vào trong xe.



Vì còn sớm nên không gặp tình trạng kẹt xe, nhưng đi đến nửa đường, Lâm Uyển lại kinh ngạc, xe đã đi ra khỏi nội thành, cô vội quay đầu về phía Tằng Tuấn, hỏi anh: “Tằng Tuấn, chúng ta đi đâu đây?”



“Đi gặp bố anh.”



Lâm Uyển sợ hãi kêu lên một tiếng.Hơn nữa không biết có phải do kích động quá hay không mà bỗng nhiên cổ họng lại thấy hơi ngứa, suýt chút nữa là lại nôn khan, may mà cảm giác đó đã biến mất khá nhanh.



Lâm Uyển ôm ngực, hít thở vài lần, xác nhận là mình không còn buồn nôn nữa.



Chờ cơ thể ổn định, cô lại vội nói với Tằng Tuấn: “Nhanh như vậy sao…Em còn chưa chuẩn bị gì mà…Với lại ba mẹ anh là người thế nào, em phải nói chuyện cư xử với họ ra sao mới đúng, còn nữa, emứ thế này mà đến liệu có được không…” Cô nói không ngừng, càng nói càng căng thẳng.



Tằng Tuấn vẫn bình tĩnh nhìn cô, chờ cô nói xong thì anh mới nói: “Chỉ có ba anh thôi, mẹ anh đã qua đời lúc anh mới ba tuổi.”



Lâm Uyển lập tức sững người lại.Cô xấu hổ ngậm miệng, hồi lâu cũng không nói được câu gì.Tằng Tuấn rất ít khi nói chuyện của anh cho cô nghe, lúc này cô mới thấy đúng là cô vẫn chưa biết gì về anh hết.



Đây là lần đầu tiên cô làm chuyện ra mắt này, nhìn ra cửa kính xe, cô cố gắng chớp mắt, ổn định lại sự hồi hộp trong lòng.



Dường như muốn an ủi Lâm Uyển, Tằng Tuấn tạm dừng một lát rồi nói: “Chỉ là gặp mặt thôi mà, nếu em lo lắng quá thì không cần ở lại dùng cơm cũng được.”



Lâm Uyển lại nghiêng đầu đi, dáng vẻ tội nghiệp nói vâng.



Hiện tại cô chỉ có cảm giác bị người ta đẩy nhanh tốc độ, rõ ràng cô đang muốn từ từ hẹn hò yêu đương, vậy mà bây giờ lại thành ra đi gặp phụ huynh rồi.Tằng Tuấn lúc nào cũng cường thế như vậy, làm cho Lâm Uyển tức giận mà không thể nói được gì.



Lâm Uyển im lặng một lúc, sau đó lại đưa mắt nhìn anh: “Vậy ba anh sau đó có tái hôn không?”



“Không, ông bề bộn nhiều việc lắm.” Nói xong dường như Tằng Tuấn cũng không muốn nhắc tới vấn đề này nữa.



Lâm Uyển cũng không hỏi thêm, chỉ ngồi miên man suy nghĩ.



Như vậy xem ra, trong cuộc đời anh, người quan trọng nhất có phải vẫn là cô gái mà anh chỉ gặp trong một buổi tối kia không? Bởi vì cô ấy rất quan trọng, cho nên anh mới không tiếc công sức mà đi tìm…



Nghĩ vậy, Lâm Uyển liền nhanh chóng lắc đầu, đem những suy nghĩ cổ quái trong lòng lấy ra hết, người ta nói người đang yêu thường hay suy nghĩ linh tinh, nhưng dường như cô có phần nhạy cảm quá rồi.



Xe rất nhanh chạy tới một tiểu viện.Chỗ kia tuy rằng có lính gác, nhưng từ cửa nhìn vào bên trong, có thể nhìn ra được là một khu sinh hoạt.



Xe cứ thế đi vào, Lâm Uyển thấy được một vài căn nhà nhỏ ba tầng, còn lại là những biệt thự nhỏ nối tiếp nhau, trông khá bình thường, kiến trúc cũng không đẹp lắm, thậm chí còn vẫn dùng ái ngói đỏ.



Xe dừng lại ở một căn nhà, Tằng Tuấn xuống xe rồi dắt cô đi.



Căn nhà này không có gì đặc biệt, khác biệt duy nhất chính là ở đằng trước có một cái sân rộng để tập thể dục.Hơn nữa lúc đi vào, Lâm Uyển nhận thấy tuy căn phòng khá sạch sẽ, nhưng không khí bên trong lại rất tịch mịch.Không phải là vì thiếu ánh mặt trời, mà chắc là đã lâu không có người ở, nên bên trong hơi âm u lạnh lẽo.



Lâm Uyển hỏi anh: “Trước kia anh từng ở đây sao?”



“Lúc nghỉ hè anh có đến ở vài ngày.” Tằng Tuấn chống gậy đi vào phòng ngủ ở tầng một.



Lâm Uyển đi theo anh, nghĩ thầm nơi này tuy không rộng lắm, nhưng một đứa trẻ ở trong này thì cũng không đến nỗi chật chội.



Đi vào phòng ngủ, Lâm Uyển thấy trên bàn bày rất nhiều sách, có sách hình học, nguyên lý toán học và triết học.Những nơi còn lại thì rất trống trải, không có một tấm ảnh nào, trên tường chỉ treo một tấm bản đồ thế giới.Cách bài trí khá đơn giản, có một chiếc giường đơn và chăn đệm màu xanh.



Lâm Uyển rất ngạc nhiên, cô quả thật như đang bước vào một thế giới xa lạ vậy.



Tằng Tuấn kéo ghế ngồi xuống, chỉ tay lên giường ý bảo Lâm Uyển qua ngồi.Lâm Uyển ngồi lên, chỉ thấy chiếc giường này rất cứng.Song từ đây có thể nhìn được ra ngoài sân thể dục, bên ngoài có vài người mặc quân phục đang đu xà đơn.Tiếng cười đùa của bọn họ có thể truyền cả vào trong phòng.



Lâm Uyển nhìn ra ngoài một lúc rồi mới thu lại tầm mắt, vừa hay nhìn thấy Tằng Tuấn vẫn đang ngồi nhìn cô chăm chú.Cô ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng cười với anh.



Tằng Tuấn đang định nói chuyện thì chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng chào vang dội.Lâm Uyển biết là ba anh về, vội đứng bật dậy khỏi giường.




Lúc ra ngoài, binh lính đã xếp thành hai hàng.



Ba của Tằng Tuấn có phần ngoài dự đoán của mọi người, Lâm Uyển nghĩ chắc là anh giống mẹ, bởi vì người đàn ông trước mắt cô kia nhìn không giống anh lắm.Điểm giống nhau nhiều nhất có lẽ là khí chất.



Người kia mặc một thân quân phục, thật ra cho dù ông có không mặc, thì phong thái nghiêm trang kia cũng có thể khiến cho người ta đoán ra được là ông làm việc trong quân ngũ.Lâm Uyển nhìn ba Tằng Tuấn, thấy trên vai ông có ba ngôi sao.



Cô hơi lo lắng một chút, trái lại ba Tằng Tuấn rất thoải mái ôn hòa, không giống với người làm lãnh đạo, nhìn thấy Lâm Uyển cũng không hề tỏ ra ngạo mạn.Song dù có vậy thì Lâm Uyển vẫn thấy sợ đến mức mềm nhũn cả chân.



Hơn nữa điều cô không ngờ chính là hai cha con Tằng Tuấn có vẻ khá khách khí với nhau, nói chuyện có phần chừng mực.Tuy nhiên ông rất vừa lòng với cô, dáng vẻ vô cùng thân thiện.Chỉ có mấy anh lính công vụ đứng bên cạnh ông là đang ngơ ngẩn khi trông thấy Lâm Uyển.Lúc đầu cô cũng không để ý lắm, cho đến khi có một anh bí thư đến báo cáo công việc với ba Tằng Tuấn, lúc nhìn thấy cô thì anh ta cũng lập tức đứng hình.



Lúc này Lâm Uyển mới nhớ tới một chuyện, đó cũng chính là bóng ma trong lòng cô.Lúc trước Tằng Tuấn đã đi khắp nơi tìm cô gái kia, khiến ai ai cũng biết, có lẽ ba anh cũng vậy, cho nên nhìn thấy cô thì…



Có phải những người này cũng coi cô là thế thân?



Nghĩ vậy, Lâm Uyển bỗng thấy hơi xấu hổ.



Xã giao được một lúc, ba Tằng Tuấn lại bị bí thư gọi đi rồi.Lâm Uyển lúc này mới biết là hầu như ba anh đều ở trong quân doanh, nghe tin cô tới nên mới cố ý chạy đến.Lâm Uyển vội đi theo tiễn ông một đoạn, chờ ông ngồi lên xe rồi, cô mới cùng Tằng Tuấn quay về phòng.



Đã giữa trưa rồi, Lâm Uyển cũng không biết nên làm gì.Tằng Tuấn vẫn không vội trở về, một lát sau, có một lính cần vụ mang đồ ăn tới cho bọn họ.




Tằng Tuấn đưa đũa cho cô, rất tự nhiên nói: “Em ăn đi.”



Lâm Uyển cúi xuống ăn một miếng, món hầm này rất hợp khẩu vị của cô.Song lại nghĩ tới một chuyện, cô ngẩng lên hỏi Tằng Tuấn: “Lúc nghỉ hè anh tới đây thì cũng như thế này thôi sao? Ba anh không ở cùng anh à?”



“Cuối tuần ông sẽ qua đây một lát.” Anh thản nhiên nói.



Lâm Uyển chần chừ hỏi tiếp: “Đồ ăn mỗi ngày cũng giống như vậy sao?”



“Ừ.”



Lâm Uyển không hỏi nữa, yên lặng cúi đầu ăn cơm.



Ăn xong, Tằng Tuấn đưa cô ra ngoài đi dạo.Đến sân thể dục, vì là giữa trưa nên cũng không có ai.Lâm Uyển đi tới, tay chống lên xà đơn, im lặng nhìn anh.



Lúc ăn cơm cô đã nghĩ, có phải trong quá khứ của tuổi ấu thơ, bọn họ đều có một bóng ma ẩn dấu trong lòng.Cho nên cô và anh mới có thể ăn ý với nhau đến vậy…Chính vì thế, cô mới có thể dễ dàng lay động tâm tình của anh, có thể chỉ cần một câu nói là đã khiến cho anh vui vẻ.



Qua một hồi lâu, cô mới nhẹ nhàng nói: “Em thà rằng mình không có ba, chí ít em còn nghĩ rằng ông vẫn luôn ở bên em, sẽ đối xử tốt với em, rằng em đã mất đi một người cha tốt, nhưng em lại có ba, mà ông ấy lại thật tồi tệ, mỗi ngày em đều phải chứng kiến những câu nói và hành động hung dữ của ông ấy…”



Chính vì thế nên cô mới không thể cưỡng lại được sự dịu dàng ân cần của Tằng Tuấn.Thật giống như có người đến an ủi lúc mình đang tuyệt vọng, khi đó ta sẽ không chịu nổi mà lao tới tiếp nhận hơi ấm từ người ấy…



Hai người vốn đang đứng gần nhau, Tằng Tuấn cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.



Nụ hôn vốn đang nhẹ nhàng đã bắt đầu trở nên sâu hơn, một lát sau, Tằng Tuấn đã lôi kéo cô quay về phòng của anh.



Bị anh kéo về phòng, Lâm Uyển có chút lo sợ, vội quay đầu nhìn ra cửa sổ.



Tằng Tuấn rất nhanh đóng cửa sổ lại, sau đó đè cô xuống giường.Lâm Uyển cảm thấy áo mình bị anh vén lên, tay anh nhẹ nhàng đỡ lấy cô, khiến cho cơ thể hai người dán chặt vào nhau…



Lâm Uyển ý loạn tình mê, mơ hồ hôn anh, trống ngực đập dồn dập.



Trong lòng biết làm vậy là không đúng, cô muốn làm cho hết thảy mọi chuyện đi vào quỹ đạo, muốn yêu đương với Tằng Tuấn một cách thật trong sáng, nhưng cơ thể lại không tự chủ được mà bắt đầu vuốt ve anh.



Lâm Uyển bình tĩnh nhìn Tằng Tuấn, hỏi anh: “Tằng Tuấn, em có điểm nào khiến cho anh mê muội hay không…”



Tằng Tuấn dừng lại, dường như cũng không để ý lắm, anh lại một lần cúi xuống hôn lên vành tai cô, sau đó lại triền miên hôn môi cô một lúc, cuối cùng anh mới thở dốc nói: “Em thật ấm.”



Anh nâng đầu cô lên, ngón tay dùng sức xoa nắn cơ thể cô, anh thật muốn đem cô khắc sâu vào máu thịt của mình.Bởi có cô ở đây, căn phòng của anh mới có thể trở nên ấm áp hơn.