Lâm Uyển lúc mới đầu cũng không để ý tới người chơi violon kia, nhưng trong một thời gian dài chỉ có hai bọn họ là khách, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, tới cuối Lâm Uyển vẫn chưa chủ động bắt chuyện thì đối phương đã trực tiếp chạy tới tán gẫu với cô.
Người kia tự giới thiệu, nói hắn tên là Đường Văn Hải, là thầy giáo dạy nhạc.
Lâm Uyển không dám nói tên thật, lúc mới đến cô nói với bà chủ rằng cô tên là Ngô Thiến, cho nên lúc này cô cũng nói vậy với đối phương.Sau đó lại lạnh nhạt cúi đầu chơi di động.
Nhưng sau một thời gian, Lâm Uyển cảm thấy con người của Đường Văn Hải cũng không tồi.Tính cách của hắn rất nhã nhặn thư sinh, mục đích đến đây rất đơn giản, đó là muốn tìm một nơi yên tĩnh để luyện đàn.Thường xuyên qua lại, Lâm Uyển cũng trở nên thân quen với hắn.
Hai người trẻ tuổi ngẫu nhiên gặp nhau trong sân, liền nói chuyện phiếm với nhau về vài tin tức thú vị trên mạng gần đây.Tuy rằng không nói nhiều, nhưng như vậy cũng coi như không xa lạ.
Nhất là có một ngày, Đường Văn Hải lại tự nhiên biểu diễn một bài nhạc, Lâm Uyển nghe thì thấy rất quen tai, hình như cô đã nghe khi ở cùng Tằng Tuấn.Hiện tại nghe lại, trong lòng cô liền cảm thấy không thoải mái lắm.
Cô vốn đang bắt mình phải quên Tằng Tuấn đi, nhưng nghe thấy bài nhạc này, khó tránh khỏi việc nhớ đến anh.
Cô nhịn vài lần nhưng không được, cuối cùng ra sân nói với Đường Văn Hải: “Thật ngại quá…Gần đây anh hay luyện tập bài này nhỉ, không biết anh có thể chơi bản nhạc khác hay không…”
Đường Văn Hải rất thoải mái, thấy cô nói vậy thì trực tiếp chơi một bài khác.Cứ như vậy, Lâm Uyển liền có cảm tình tốt với người này, lúc gặp lại cũng không tỏ ra lạnh nhạt nữa.
Lâm Uyển bên này ngày qua ngày trôi qua êm đềm, nhưng bên kia Mạnh trợ lý lại không nhàn rỗi chút nào.
Hắn cố gắng đi tìm đủ manh mối, cuối cùng cũng có hy vọng.Có một tài xế taxi nhận ra Lâm Uyển qua ảnh chụp, trí nhớ của vị tài xế này không tồi, nói người muốn đi đến trang trại nông dân vào mùa đông cũng không nhiều, rất nhanh tóm lược lại đại khái tình huống của cô.
Những ban ngành liên quan đến nơi đó rất hợp tác với bọn họ, vừa nghe tin liền phái một đám người đi đến thăm dò.
Lúc Mạnh trợ lý nghe được thông tin chính xác, hắn một giây cũng không dám trì hoãn, vừa báo cáo lại với Tằng tiên sinh, vừa đi lên xe đi tới đó.
Chủ yếu là vì hắn đưa tiền, cho nên đám người ngầm đi hỏi cũng không dám động thủ, vấn đề cũng khá khó giải quyết, trực tiếp tra hỏi người ta thì không được, mà trói lại bắt đi thì hơi kỳ cục.
Cho nên để cho cẩn thận thì…Cứ để Mạnh trợ lý đến đây xử lý đi.
Song điều khiến cho hắn không ngờ tới chính là, Tằng tiên sinh người vẫn toàn quyền ủy thác nhiệm vụ cho hắn, nghe tin xong lại cũng không ngồi yên được nữa rồi.
Bên ngoài đang vội vàng như vậy, nhưng Lâm Uyển thì lại cảm thấy rất nhẹ nhõm, vì đã qua một tháng rồi.
Ngày bọn họ tìm thấy cô, Lâm Uyển còn đang vô tư ngồi trong sân nói chuyện phiếm.Hơn nữa lại vào đúng lúc bà chủ tâm tình tốt, lôi kéo Lâm Uyển và Đường Văn Hải ra sân ăn táo.
Táo mùa đông ăn rất ngon, nhất là khi vừa mới hái từ trên cây xuống.
Đường Văn Hải đứng trên ngọn cây, dùng gậy hái táo, Lâm Uyển đứng dưới tàng cây đỡ lấy, sau đó cùng với bà chủ đi rửa táo.Xong xuôi, bà chủ lại nhân thời tiết ấm áp, kê một cái bàn ra giữa sân, người ngồi xung quanh bàn ngồi ăn táo tán gẫu, bà chủ còn lấy cả đậu phộng ra cho bọn họ ăn.
Bà chủ vui vẻ nói với bọn họ: “Đừng thấy hạt đậu phộng này nhỏ mà lầm, bây giờ loại này rất hiếm có, toàn bộ thôn cũng chỉ có nhà tôi là duy trì được loại hạt này, tuy nhiên hiện tại ăn loại này cũng không hoàn toàn thấy giống hương vị thực của nó nữa.”
Lâm Uyển ăn vào thì thấy rất thơm, cô ăn đậu phộng còn nhiều hơn cả táo.Đường Văn Hải cũng cởi mở hơn, còn nói về sau khi già đi sẽ chạy tới đây để ẩn cư.Lâm Uyển vô tư ăn uống, nghe bà chủ nói về một số chuyện trong thôn.
Đang nói chuyện thì Đường Văn Hải bỗng nổi hứng đứng dậy muốn đàn cho hai người nghe một bài.Thấy vậy, cả Lâm Uyển và bà chủ đều đồng loạt vỗ tay ủng hộ.
Thế nhưng bài nhạc còn chưa chơi xong thì Lâm Uyển chợt nghe thấy có tiếng ồn trên đỉnh đầu, hơn nữa âm thanh này còn ngày một tiến gần.
Cô buồn bực ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy ở phía xa có một chiếc trực thăng đang đi tới.Lâm Uyển híp mắt nhìn, không rõ tại sao chiếc trực thăng kia lại bay xoay quanh khu vực của họ.
Đường Văn Hải cũng dừng động tác, vì tạp âm quá lớn nên không thể chơi tiếp.Trong sân cả ba người đều cùng nhau ngẩng đầu nhìn lên.
Bất quá chiếc trực thăng kia hình như có dấu hiệu muốn bay đi, Lâm Uyển cũng không để ý, cười tủm tỉm thúc giục Đường Văn Hải: “Ai, sao lại dừng rồi, anh đàn hay lắm! Tiếp tục đi!”
Đường Văn Hải nghe xong mới lại đàn lại một lần nữa.
Chỉ là được một lúc thì bà chủ chợt nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, vội nói với bọn họ: “Để tôi ra xem.” Sau đó đứng dậy mở cửa lớn ra, Lâm Uyển lúc này mới thấy ở bên ngoài có mấy chiếc xe đang đi tới.
Lâm Uyển biết lúc này việc làm ăn đang ế ẩm, bà chủ mà thấy có xe qua đường thì chắc chắn sẽ hỏi xem họ có muốn ở qua đêm hay không.
Nhưng lần này cô bỗng nhiên cảm thấy có điều không bình thường, lúc trước không phải là chưa từng thấy xe qua đường, nhưng hầu hết đều là loại xe bình thường, ngẫu nhiên có một chiếc Mercedes-Benz thì cũng chỉ chạy lướt qua mà thôi, chỉ duy nhất lần này là các xe lại đỗ rất trật tự bên ngoài.
Lâm Uyển ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đứng dậy, vẻ mặt cảnh giác đi theo bà chủ ra bên ngoài.
Cô đứng ở cửa lớn, hồi hộp nhìn ra bên ngoài vài lần.
Cô mải xem cảnh bên ngoài nên đã quên không nhìn lên phía trên, tuy rằng tiếng cánh quạt quen thuộc lại vang lên nhưng cô lại không chú ý, toàn bộ ánh mắt của cô đều tập trung ở chiếc xe hơi ngoài cửa.
Lúc cô để ý tới thì chiếc trực thăng kia đã hạ cánh trên khu đất trống trước trang trại.
Lâm Uyển vừa nhìn thấy, trong lòng liền có chút lo sợ.
Trong thôn đất trống nhiều, cho nên sau khi trực thăng dừng lại thì khoảng cách của nó vẫn cách nhà của bọn họ một khoảng khá xa.
Bà chủ và Đường Văn Hải vô cùng sửng sốt, ánh mắt tập trung vào chiếc trực thăng kia.Đường Văn Hải khoa trương chạy ra, kinh ngạc nói: “Có chuyện gì vậy? Nơi này cũng có thể đậu trực thăng sao…”
Trái lại vừa trông thấy cảnh này, Lâm Uyển liền giống như chuột thấy mèo, vèo một cái chạy tuột vào trong sân.Cô đi tới bức tường ở sân sau, trèo lên thang định chuồn ra ngoài, nhưng vừa nhìn xuống liền lập tức kinh ngạc trợn tròn mắt.
Ở cửa chính đã có người đang tới, nhưng ở sân sau cũng đã có sẵn người đứng mai phục rồi.Thấy cô xuất hiện, bọn họ liền nhìn chằm chằm xem xét cô, sau đó lại cầm bộ đàm lên nói cái gì đó.
Lòng bàn tay của Lâm Uyển ứa đầy mồ hôi, suýt chút nữa thì ngã xuống khỏi thang, chân cũng mềm nhũn ra, không ngờ mạng lưới vây bắt cô lại lớn đến như vậy.
Cô đã không còn chỗ nào để trốn, trong nhà trừ chuồng heo ra thì chỉ có phòng bếp…
Mắt thấy người ta đang lại gần, Lâm Uyển hoảng sợ chạy thẳng vào trong phòng, hung hăng đóng chặt cửa lại, còn đem bàn ghế kê ra chặn.
Lúc cô đang hoảng loạn không biết nên làm gì, thì đầu bên kia cửa trực thăng đã được mở ra.
Người đầu tiên xuất hiện đi lại không được vững, hơn nữa rõ ràng người kia đang rất nóng vội, đi nhanh nên bị mất thăng bằng, lảo đảo như sắp ngã.Mạnh trợ lý vội vàng chạy tới, nhưng người kia rất nhanh đã tự ổn định được.Sau đó cầm lấy gậy chống trong tay Mạnh trợ lý.
Mạnh trợ lý trộm liếc mắt nhìn Tằng tiên sinh.Chỉ thấy vị Tằng tiên sinh luôn bình tĩnh như núi kia, lúc này lại không kìm chế được mà thở mạnh.Tuy nhiên anh vẫn không tỏ vẻ gì quá mức, thản nhiên liếc mắt nhìn vào trong sân, anh không lập tức đi vào, chỉ chống gậy đứng ở bên ngoài chờ.
Đã đến nước này, Mạnh trợ lý một giây cũng không dám trì hoãn, vội đi theo đoàn người vào trong, bà chủ lúc đầu còn tưởng mình sắp được đón tiếp một đoàn khách lớn, nhưng sau thấy cảnh này thì chỉ còn biết trợn tròn mắt ngạc nhiên.
Căn bản là vì cảnh này không thường xảy ra ở ngoài đời, mà giống trong phim hơn.
Trong đó có một người mặc Tây trang, đi tới giơ giấy chứng nhận ra nói: “Mong bà hợp tác với chúng tôi.”
Đúng là hù dọa trắng trợn mà, bà chủ sợ hãi tránh đường, Đường Văn Hải cũng choáng váng, vội cầm theo đàn tránh sang một bên.
Trong lúc nhất thời trong sân trở nên rất hỗn loạn.
Mấy người nhanh nhẹn dò xét bên trong, tìm cẩn thận từng phòng một, cuối cùng phát hiện có một phòng đang bị khóa trái, bọn họ không thể đẩy ra được.
Loại cửa này thật ra chỉ cần đá vài cái là xong, nhưng vấn đề là không biết người bên trong đang làm gì, nếu cứ trực tiếp mở cửa thì không được hay cho lắm.
Mạnh trợ lý chạy tới, hắn có vẻ rất chuyên nghiệp trong chuyện này, một mặt chỉ huy người xem xét đằng sau, đề phòng cô trốn từ cửa sổ, mặt khác khuyên nhủ Lâm Uyển ở bên trong, nói: “Lâm tiểu thư, cô làm vậy thì có ích gì chứ, dù sao chúng tôi cũng đã tìm được rồi, sao cô phải cố trốn tránh như vậy…”
Kết quả vừa nói xong, Mạnh trợ lý liền cảm thấy có người từ phía sau đi tới.Vừa nhìn đã biết là Tằng tiên sinh, liền tránh đường cho anh.
Hắn còn tưởng Tằng tiên sinh sẽ nói vài câu để khuyên cô ra mở cửa.Kết quả Tằng tiên sinh lại không nói gì, trực tiếp nhấc gậy lên đập vào cánh cửa.
Cánh cửa kia quả thật là không rắn chắc, bị đập vài cái liền tạo thành một lỗ thủng.
Lâm Uyển ở bê trong vô cùng hoảng sợ, mới vừa nãy cô còn áp tai lên cửa nghe động tĩnh bên ngoài, vậy mà bây giờ cửa đã bị người ta đập rồi.May mà cô tránh nhanh, nếu chậm một chút thôi là có khi mắt đã bị cây gậy kia đâm trúng cũng nên.
Lâm Uyển e dè lui về sau, lúc này cửa lại bị người ta đập mạnh một cái, cuối cùng cánh cửa kia đã hoàn toàn bị đánh sập.Người ở bên ngoài vội vàng cầm cánh cửa đặt sang một bên, nhất thời bên ngoài đã không còn thứ gì để che đậy.
Lâm Uyển biết mình đã không còn đường lui, đành chấp nhận đứng im trong phòng, chờ người ta xông đến bắt đi.
Kết quả chờ một lúc lâu mà vẫn không thấy ai xông tới.Ngược lại người đứng bên ngoài kia bây giờ mới bắt đầu bước vào.
Vừa nhìn thấy khuôn mặt kia, Lâm Uyển thiếu chút nữa là bị dọa đến phát điên, cô rụt rè nuốt nước miếng, thật không ngờ nhanh như vậy đã phải gặp lại nhau!
Bên ngoài trời lạnh, người kia tay đeo găng, lúc này đang cầm gậy tùy ý dựa lưng vào tường.
Căn phòng được bài trí rất đơn sơ, anh vừa tháo găng tay, vừa liếc mắt đánh giá một vòng.Căn phòng này là điển hình ở khu vực nông thôn, một chiếc TV rất nhỏ đặt trên bàn, vật dụng và giường đều rất cũ kỹ.
Anh kín đáo khẽ nhếch miệng, tùy ý đặt găng tay lên chiếc bàn ở gần đó.
Trên bàn còn đặt một miếng táo, là tối qua Lâm Uyển ăn còn thừa lại.Sau một đêm, nhìn màu sắc của nó cũng không còn đẹp nữa.Tằng Tuấn cũng không nói gì, anh cầm lấy nửa quả táo kia, không hề chê bai mà đưa lên miệng cắn một miếng.
Tuy miếng táo đã để qua đêm, nhưng ăn vào vẫn rất giòn và ngọt.Anh tiếp tục giữ im lặng, chậm rì rì đi vài bước trong phòng, vừa ăn táo vừa xem xét đánh giá, thần thái nhàn nhã giống như đang đi dạo ngoài đường vậy.
Trái lại Lâm Uyển ở phía đối diện lại đang bị dọa đến cứng cả người.Cô cố gắng trấn an bản thân, mỗi một động tác của anh đều khiến cho tim của cô đập mạnh liên hồi.Cô nằm mơ cũng không ngờ rằng, đã lâu như vậy mà anh vẫn còn không buông tha, vẫn kiên trì đuổi bắt cô, cảm giác giống như đang phải trải qua một cơn ác mộng vậy.
Tằng Tuấn sau khi đi vài bước thì dừng lại, rất tự nhiên ngồi xuống giường.
Lâm Uyển không dám nhìn anh.
“Lại đây.” Cuối cùng anh cũng lên tiếng, giọng điệu rất bình thường, không có dấu hiệu của sự tức giận.
Lâm Uyển hít sâu một hơi, biết là anh đang gọi mình, nhưng cô rất sợ, ngập ngừng mấy lần vẫn không dám bước qua đó.Do dự một lúc, cuối cùng cô đành phải mở miệng cầu xin: “Tằng, Tằng Tuấn, em xin lỗi…Xin anh hãy buông tha cho em đi…”