Sau khi tỉnh giấc, Đinh Tiểu Mẫn nhìn xung quanh không thấy ai, bỗng nhiên cô bật khóc thật lớn.
Tối hôm qua hắn dày vò cô, đến ngất lên ngất xuống, hắn vẫn không buông tha mà phát tiết trong thân thể cô.
Hắn là chủ tịch của công ty đá quý, cũng là đối tác làm ăn với ba cô, khi cô nhìn thấy hắn, là lúc cô múa ba lê ở trường đại học.
Lúc đó hắn đến để quyên góp tiền từ thiện, khi cô vừa kết thúc điệu nhảy của mình, thì hắn cầm một bó hoa, đi lên tặng cô.
Nụ cười hắn lúc đó đã làm cô khắc cốt ghi tâm, nhưng hắn lại không biết cô là ai, vì lúc đó cô dùng khăn che mặt, chỉ để lại cặp mắt to tròn nhìn hắn.
Khoảng thời gian một năm sau, hắn đến nhà cô cầu hôn, lúc đó cô rất vui mừng, nên đã làm nũng bắt ba phải đồng ý.
Nhưng vào trước khi bước vào lễ đường, chị gái cô từ Mỹ trở về, khóc cạn nước mắt trước mặt cô, tức giận nói "Đồ không biết xấu hổ, ngay cả anh rể mình cũng dám lấy"
Lúc đó thế giới trong cô như sụp đổ, nhưng cô không tin, cho tới khi bước vào lễ đường, hắn vừa quay đầu, nhìn thấy cô dâu là cô, giương mặt bỗng trắng bệch.
Hai tay hắn siết thành nấm đấm, ánh mắt oán hận nhìn cô, lúc đó cô mới thật sự tin, thật ra người hắn muốn cầu hôn không phải cô, mà là chị gái cô.
Chỉ cần nhớ lại, là lòng cô lại đau thắt.
Tại sao lại là chị gái cô?
Nếu cô biết hai người họ là một đôi, cô nhất định không chia rẽ, nhưng giờ đã không kịp nữa rồi.
Cô lết thân thể như sắp bị bẻ đôi của mình xuống giường, đi vào nhà vệ sinh, để dòng nước ấm chảy trên người cô, khiến cô thấy nhẹ lòng một chút.
Nhìn thân thể trắng nõn của mình, bị hắn tra tấn, cô lại không kìm nổi lại bật khóc.