11.
"Chọn mẹ."
Con bé rúc vào lòng tôi, đưa tay ôm lấy tôi: "Ăn nhiều đồ ăn vặt quá sẽ bị ốm, bị ốm sẽ đau."
Rõ ràng biết ăn vặt hại sức khỏe, vẫn không cưỡng lại được cám dỗ.
Đây chính là bản năng của con nít sao?
Tôi bội phục.
"Vậy Manh Manh có biết không, Manh Manh gọi người khác là "mẹ mới", mẹ cũng sẽ đau." Tôi giả vờ đáng thương.
"Hả?" Manh Manh ngây người.
"Bởi vì vấn đề giữa bố và mẹ, bố và mẹ nên tự mình giải quyết."
Tôi xoa xoa ngực nhíu mà:, "Manh Manh vì mẹ mà lấy lòng bố, chịu tủi thân gọi một người khác là ‘mẹ’, mẹ đau lòng.”
Con bé đưa cánh tay nhỏ xíu vụng về ôm lấy tôi: "Vậy thì Manh Manh sẽ không gọi dì đó là mẹ nữa, mẹ không đau nữa."
"Đàm Nghệ Manh." Tôi đột nhiên trở nên nghiêm nghị: "Nếu sau này có một ngày, bố và mẹ chỉ có thể chọn một người, con chọn ai?"
Tôi biết hỏi như vậy không thích hợp, nhưng sớm muộn gì con bé cũng phải đối mặt với vấn đề này.
"Vì sao phải chọn ạ?” Con bé uất ức nói: "Con không thể chọn cả hai sao?"
"Không thể." Trong lòng tôi như có kim đâm.
Con bé xoắn xuýt nửa ngày, "Vậy con chọn mẹ."
"Tại sao vậy?" Tôi ôm con bé.
Con bé chớp chớp đôi mắt to: “Dì đó từng hỏi con, nếu như dì ấy và mẹ chỉ có thể chọn một người, hỏi con chọn ai."
"Con hỏi dì ấy vì sao phải chọn, dì ấy nói "tình yêu không thể chia sẻ"."
"Mặc dù con không hiểu vì sao đồ ăn vặt có thể chia sẻ, đồ chơi có thể chia sẻ, mà tình yêu lại không thể chia sẻ. Nhưng con biết con yêu bố mẹ, bố mẹ cũng yêu con."
"Bây giờ bố đã chia sẻ tình yêu với dì khác, bố không phải là một người bố tốt nữa."
"Cho nên, nếu chỉ có thể chọn một người, con chọn mẹ."
Một tràng nói, khiến lòng tôi rối bời.
"Mẹ, nếu con chọn mẹ, con có phải là thật sự không còn bố nữa không?"
Lúc nói câu này, Manh Manh dường như sắp khóc.
"Sao lại thế được, bố mãi mãi là bố của Manh Manh." Tôi vỗ vỗ lưng con bé: "Ý mẹ vừa nãy là, nếu chỉ có thể chọn một người ngủ cùng Manh Manh, Manh Manh chọn ai."
"Đương nhiên là chọn mẹ rồi." Con bé rúc vào lòng tôi cọ cọ, "Manh Manh có thể không ăn vặt, nhưng không thể không có mẹ."
Tim tôi lập tức mềm nhũn.
"Ngủ sớm đi, ngày mai còn phải dậy sớm đi học."
Tôi xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của con bé.
Con bé gật đầu, từ từ nhắm mắt lại.
Manh Manh ngủ say, tôi ra ban công gọi điện thoại cho bố mẹ.
Mấy năm nay, mâu thuẫn giữa tôi và Đàm Gia Minh luôn được giải quyết nội bộ.
Nhưng, chỉ cần anh ta hôm nay động thủ với tôi, liền chú định không thể "chia tay trong êm đẹp".
Ngày hôm sau, tôi dựa theo địa chỉ Tôn Dịch đưa, đến nhà bố mẹ Triệu Mạn, bấm chuông cửa.
Triệu Mạn và bố mẹ sống riêng, bố mẹ bà ta nhàn rỗi ở nhà.
"Xin hỏi tìm ai?" Mẹ Triệu Mạn mở cửa.
"Tôi là vợ của Đàm Gia Minh." Tôi trả lời không đúng trọng tâm.
Vừa hay bố Triệu Mạn đi tới.
Hai người bọn họ trao đổi ánh mắt, quay đầu nhìn tôi, "Chúng tôi không quen biết ai tên Minh."
"Đàm Gia Minh là bạn trai của Triệu Mạn."
Tôi cung kính đưa giấy chứng nhận thai sản của Triệu Mạn cho mẹ Triệu Mạn, "Là cha của đứa bé trong bụng bà ta."
Hai ông bà xem giấy chứng nhận chẩn đoán, sắc mặt đều thay đổi.
Tôi thản nhiên gật đầu, vui vẻ rời đi.
12.
Tối hôm đó, Triệu Mạn tức giận gọi điện thoại cho tôi.
"Chuyện của ba chúng ta, dựa vào cái gì mà cô lôi bố mẹ tôi vào?"
Giọng bà ta xuyên qua ống nghe, the thé.
"Ba người?"
Tôi cười nhạo: “Triệu tiểu thư hình như đầu óc không được thông minh cho lắm."
"Hàn Tư Duệ, cô…”
Rầm một tiếng vang thật lớn từ bên kia, hình như có thứ gì đó bị đập vỡ.
Tôi mặc kệ sự hỗn loạn bên kia, tự mình nói.
"Triệu tiểu thư, có một chuyện cô cần phải biết, kết hôn ly hôn đều là chuyện của hai gia đình."
"Cô yêu cầu Đàm Gia Minh ly hôn với tôi để cưới cô, đây chính là chuyện của ba gia đình."
"Cô mang thai ở tuổi này, da mặt mỏng, ngại ngùng, tôi hiểu."
"Nhưng mang thai là chuyện hệ trọng như vậy, tôi giúp cô thông báo cho bố mẹ cô, sao cô lại không biết ơn chứ?"
Bên kia chửi ầm lên mấy câu.
Tôi hết sức bình tĩnh móc móc tai: “Suy nghĩ kỹ chưa, có muốn cho Đàm Gia Minh ra đi tay trắng hay không?"
"Cô, đừng hòng!" Triệu Mạn nổi trận lôi đình.
"Bố mẹ tôi biết chuyện của tôi thì như thế nào, đó là bố mẹ tôi, có tức giận cũng sẽ bảo vệ tôi."
"Cô chỉ là một kẻ thất nghiệp, không người quen không quyền thế, lẽ nào tôi lại sợ cô sao!"
"Vốn dĩ nếu cô ngoan ngoãn giao Manh Manh ra, tôi có thể cho Đàm Gia Minh đưa cho cô nhiều tiền hơn một chút, nhưng cô lại không biết điều."
"Đã như vậy, vậy thì quay về điều kiện ban đầu đi, cô, một xu cũng đừng hòng lấy!"
Dưới sự thúc giục của cơn giận, khí thế của Triệu Mạn lại tăng thêm ba phần.
Tôi có chút tiếc nuối.
Đầu óc không được dùng tốt lắm, cũng không biết làm sao lấy được bằng cấp du học định cư.
Nghe nói học vị đó hàm lượng vàng còn rất cao.
"Nếu Triệu tiểu thư coi thường tôi là kẻ thất nghiệp như vậy, vậy thì không còn gì để nói nữa."
Tôi kiên định lập trường: "Tôi không cần cô phải sợ tôi, từ đầu đến cuối tôi chỉ có một yêu cầu, cho Đàm Gia Minh ra đi tay trắng."
"Vậy thì tôi lại nói cho cô biết một lần nữa, nằm mơ!"
Triệu Mạn không khách khí cúp điện thoại.
Thật đúng là… không biết tốt xấu.
Tôi tỏ vẻ tiếc nuối.
Cục diện bây giờ, có người quen có quyền thế mới nguy hiểm.
Xét cho cùng người không mang giày, sao có thể sợ người mang giày.
Đã bà ta không uống rượu mời, vậy thì chỉ có thể mời bà ta uống rượu phạt.
Đàm Gia Minh lại cả đêm không về, chắc là lại đi dỗ dành kim chủ lớn của anh ta rồi.
Người tuy không về, nhưng gửi cho tôi không ít tin nhắn "đe dọa".
Bảo tôi an phận thủ thường, đừng vọng tưởng thay đổi kết cục ly hôn, còn nói ầm ĩ đến tòa án, tôi cũng không có phần thắng...
Có chút điệu bộ cuống cuồng, tức giận bất lực.
Đột nhiên tôi thấy thương hại anh ta.
Bị Triệu Mạn nâng niu quá lâu, CPU cũng hỏng rồi.
Tôn Dịch ngược lại phá lệ gửi tin nhắn cho tôi, hỏi tôi còn khỏe không.
"Bà ta lại tìm cô?" Tôi hỏi.
Cô ấy trả lời: "Ừ".
"Làm phiền cô rồi."
Tôi suy nghĩ một chút, trả lời cô ấy: "Chặn lại là được, tôi có thể ứng phó."
Cô ấy trả lời "Ừ" xong, tôi không trả lời lại nữa.
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi bỏ ra một số tiền lớn thuê một người chạy việc vặt, giúp tôi gửi thư mời gặp mặt cho tổng giám đốc XK.
Nói đơn giản, chính là hẹn tổng giám đốc XK uống trà chiều.
Bên trong kèm theo lá thư tố cáo Triệu Mạn lợi dụng chức vụ tiện lợi đánh cắp bí mật thương mại của công ty mà tôi thức trắng đêm làm ra.
Tiết lộ một phần thông tin khách hàng.
Ở cuối thư tố cáo tôi ngầm biểu thị, nếu ông ta không xuất hiện, lần sau những tư liệu này sẽ xuất hiện ở đâu, không phải là điều tôi có thể kiểm soát.
"Uy hiếp" cộng "Lợi dụ".
Thật lòng mà nói, bản thân tôi cũng không chắc chắn có thể thành công hay không.