7.
“Xem ra cô đã không ít lần đem Manh Manh ra ngoài rồi đúng không?”
Tôi thẳng thắn nói.
Trong lúc cô ta không để ý, tôi liền lợi dụng công năng của màn hình chống nhìn trộm của điện thoại, nhanh chóng thao tác.
Bật bluetooth, chọn tất cả ảnh, trực tiếp chuyển vào điện thoại của tôi, tất cả chỉ trong một lần.
"Ừ, cô có ngạc nhiên không?”
Cô ta cười tươi rói, không hề để ý đến những cử động nhỏ của tôi.
“Manh Manh nói, cô cứ luôn quản lý con bé, con bé không được ăn đồ ăn vặt, không được uống nước ngọt, không được xem hoạt hình, chơi game, mùa hè không được ăn kem, lại còn giới hạn giờ xem TV…”
“Cô câu nệ tiểu tiết quá. Bây giờ con bé không còn đòi hỏi bất kỳ điều gì từ cô nữa, chẳng phải mối quan hệ mẹ con hai người dần có khoảng cách sao?”
Nhắc đến chuyện này, gương mặt cô ta lại càng phấn khích hơn, giống như rất tự hào.
“Tôi đưa con bé đi ăn đủ món ngon. Con bé muốn ăn gì tôi cũng mua. Bánh ngọt, kem socola đều đủ cả. Bây giờ con bé còn cần vòi vĩnh cô nữa không?”
Tôi thừa nhận, cô ta bày kế ly gián rất tốt.
Nhưng tôi biết, người trước mặt không hề có bất kỳ kiến thức dạy dỗ con cái nào để ngồi đây phê phán hành động của tôi.
Trước sau gì cô ta cũng làm mẹ, tôi không ngại để xã hội dạy bảo cô ta đâu.
“Vậy thì sao, tôi là mẹ con bé.” Tôi cúi đầu tiếp tục xem album ảnh trong điện thoại của cô ấy.
Thực tế là đang câu giờ.
“Vậy cô có biết con bé còn gọi tôi là mẹ không?” Cô ta vắt chéo chân, giọng điệu tự kiêu.
“Tôi biết.” Tôi nói dối không hề chuẩn bị trước: “Con bé nói với tôi rằng nó có hai người mẹ.”
Triệu Mạn rõ ràng đã thất vọng.
“Tôi muốn biết, cô đã tìm ra cái gì?”
Có lẽ vì đuối lý, cô ta bắt đầu chuyển chủ đề lên người Tôn Dịch.
Đúng lúc này, màn hình điện thoại hiển thị thông báo “Đã xong”.
Tôi thầm cảm thấy nhẹ nhõm.
“Nhiều lắm. Cô muốn biết gì?”
Tô lặng lẽ tắt bluetooth của cô ấy, giả vờ nhìn chán đống ảnh kia rồi ném lại điện thoại ra trước mặt cô ta.
“Tôi muốn biết mấy chuyện thú vị như nhận h ối l ộ, tr ốn th uế…” Cô ta mỉm cười tinh tế.
Mí mắt tôi giật giật, chợt hiểu ra mục đích hôm nay cô ta đến gặp tôi.
Toàn bộ khách hàng của cô ta đều chuyển sang Đàm Gia Minh. Từ đầu đến cuối cô ta đều rất sạch sẽ, ngay cả tiền lãi cũng không được nhận một đồng.
Vì thế sau này, chính Đàm Gia Minh mới là người nhúng tay vào mấy việc dính dáng đến pháp luật.
Điều quan trọng là, cô ấy muốn xác nhận rằng tôi không dám và sẽ không xen vào chuyện của Đàm Gia Minh.
Tôi suy nghĩ một lúc rồi mỉm cười: “Tất nhiên rồi.”
“Vậy thì tốt.” Cô ta nhấc ấm trà lên, tự rót cho mình một ly: “Cô với Tiểu Đàm ly hôn rồi à?”
Tôi rũ mi mắt, che giấu ánh mắt không trả lời.
“Có phải tôi từng nói sẽ khiến cô ra đi tay trắng không?” Giọng điệu cô ta càng hùng hồn hơn.
Cô rất muốn khoe với tôi - chuyện cô có một con chó cực kỳ biết nghe lời phải không?
“Vậy à?” Tôi hỏi lại.
“Mấy năm nay, cô ăn ngon mặc đẹp đều nhờ số tiền tôi chu cấp cho Đàm Gia Minh.”
“Tôi không thiếu tiền, chỉ cần cô ngoan ngoãn rời đi, tôi không ngại nói với Tiểu Đàm chu cấp cho cô tiền nhà.”
Cô ta vui vẻ nhấp một ngụm trà.
Lúc đặt tách trà xuống, cô ta còn cố tình xoay dấu môi in trên thành cốc về phía tôi.
Dấu son môi màu đỏ vô cùng chói mắt.
Nó làm tôi nhó đến mấy hình dâu tây so le trên cơ thể Đàm Gia Mình trong album khi nãy của cô ta.
“Theo lý mà nói, người có lỗi mới phải ngoan ngoãn rút lui hay sao? Tôi không sai.”
Tôi thản nhiên cười: “Vì bà Triệu đây không thiếu tiền, chúng ta cũng có thể để cho kẻ xấu như Đàm Gia Minh là người phải rời đi.”
Tôi liên tưởng đến một từ: hoa chi loạn chiến (cười đến run rẩy cả người/ cười đầy phóng túng, cười phá lên).
“Cô không nói được lời nào hay ho thì tốt nhất đừng nói nữa.” Cô ta bình tĩnh lại, lấy từ trong túi xách một chiếc gương trang điểm nhỏ và son môi, từ tốn dặm lại lớp trang điểm.
Dứt lời, cô ta đứng dậy, trên mặt là lớp phấn son cực kỳ quỷ dị.
Tô ngồi một bên lặng lẽ nhìn cô ta diễn kịch.
“Ồ, tiện thể, suýt thì tôi quên mất…”
Cô ta che miệng cười khúc khích: “Tôi sẽ quyết định chuyện của Manh Manh, con bé rất may mắn đấy.”
Bàn tay không xách túi của cô ta cố ý xoa bụng hai lần.
Tôi phải gắng gượng lắm mới kìm được cảm giác muốn lao đến đá bay cô ta.
Chủ yếu là sợ rước hoạ vào thân.
Dù sao thì đá cô ta chỉ là thú vui nhất thời, ả không đáng để tôi bị kéo theo chôn cùng.
8.
"Đừng tức giận, không đáng đâu."
Sau khi cửa phòng đóng lại, Tôn Dịch nghiêng người về phía trước, “lấy” tách trà khỏi tay tôi, an ủi.
“Nghĩ xem cô ta bao nhiêu tuổi rồi, khó sinh con nên tôi mới cảm thấy hả dạ.”
Trên môi nở nụ cười, ánh mắt dịu dàng.
Nghĩ tới mấy lời vừa rồi đ.âm Triệu Mạn, tôi lập tức suy sụp.
Thả lỏng tinh thần mới cảm nhận từng nỗi đau truyền đến từ các khớp ngón tay.
Tôi liếc nhìn chiếc cốc trong tay Tôn Dịch.
Cũng may là chiếc cốc đủ cứng, nếu không đã bị tôi bóp vỡ thành trăm mảnh rồi.
“Tại sao Triệu Mạn lại xuất hiện ở đây?” Vẻ mặt tôi nghiêm túc.
“Theo như tôi theo dõi, hình như có người giúp đỡ cô ta.”
Tôn Dịch dang tay, nói: “Cô ta muốn gặp tôi, cũng muốn gặp cô. Nên hôm nay chúng tôi mới đi cùng đến đây.”
“Vậy là cô ta hối lộ cô rồi?”
Tôi giả vờ không quá quan tâm, nhưng thực chất trong lòng đang hoang mang tột cùng.
Mất đi sự trợ giúp của Tôn Dịch cũng không phải là chuyện lớn.
Điều tôi lo lắng là cô ấy sẽ đưa danh sách tô yêu cầu cho Triệu Mạn, phá hỏng kế hoạch của tôi.
Tôn Dịch nhấc ấm trà lên, định rót thêm cho tôi.
Tôi vươn tay, che nắp vòi ngăn hành động đó của cô ấy lại.
Cô ấy bình tĩnh gạt tay tôi ra, rót đầy tách trà của tôi đến bảy phần.
Sau đó đặt tách trà trước mặt tôi, mỉm cười điềm tĩnh.
“Cô không cần phải lo, Tôn Dịch tôi không phải loại người dễ bị mua chuộc như vậy.”
Lúc này tôi mới mỉm cười, cầm tách trà lên, nuốt khan: “Còn phải xem kết quả cuối cùng như thế nào.”
Thông tin của Tôn Dịch rất chi tiết.
Không chỉ đề cập những người có liên quan đến XK, mà còn chú thích vào những hành động của họ với Triệu Mạn.
90% khách hàng của Đàm Gia Minh thực chất do Triệu Mạn quản lý.
Suy cho cùng thì, đới với một người có tri thức mà nói, có đứa con là kẻ thứ ba cũng chẳng vẻ vang gì.
Tôi quyết định thêm món khai vị cho bọn họ.
Từ khi Tôn Dịch dẫn Triệu Mạn đến, tôi cũng chẳng nói chuyện với cô ấy quá nhiều chứ đừng nói đến việc tiết lộ kế hoạch của mình.
Nhưng cô ấy đã nhìn thấu tôi, ám chỉ rằng kể từ khi quyết định làm việc cho tôi, nhất định sẽ không làm ra chuyện trái với đạo đức nghề nghiệp của mình.
Sau khi thanh toán, tôi còn đưa cho cô ấy thêm hai nghìn.
Dù sao thì, giấy xác nhận chẩn đoán không phải là thứ tôi muốn mà dễ dàng có được.
Nhưng Tôn Dịch từ chối không nhận.
Tối hôm đó, tôi đã rút ra được một vài kết luận từ thông tin mà Tôn Dịch cung cấp.
Sau khi lên mạng xác minh là chính xác, tôi càn lg cảm thấy yên tâm hơn.
Đàm Gia Minh sốt ruột chờ đợi.
“Cô nghĩ xong chưa? Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn đấy!
Sau khi dỗ Manh Manh đi ngủ, tôi bị anh ta kéo vào phòng tắm.
Quả nhiên chiều nay Triệu Mẫn thua dưới tay tôi liền trút giận lên hắn.
Buồn cười hơn là anh ta lại sợ Triệu Mạn tố giác khiến bản thân mất việc.
Nhưng lại không sợ tôi sẽ gây rắc rối cho công việc của hắn, huỷ hoại danh tiếng của hắn.
“Rời đi cũng được, nhưng tôi có điều kiện.”
Tôi đóng chặt cửa phòng tắm.
“Nói!” Ngữ khí của Đàm Gia Minh lại lạnh lẽo hơn.
“Tôi không thể bỏ lại Manh Manh. Nếu anh thực sự không có ai ở bên ngoài…” Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta: “Vậy tôi sẽ ly hôn, cũng không bao giờ rời khỏi nhà nữa.”
“Hàn Tư Duệ, là cô không muốn ly hôn phải không?”
Anh ta kích động đến mức một tay túm cổ áo tôi ấn mạnh vào bồn rửa mặt.
Thắt lưng bị đ/ập mạnh đến mức đau nhức.
Tôi rũ mi mắt nhìn bàn tay của anh ta.
Vừa đẹp vừa mảnh khảnh, đầy những dấu vết của sự nuông chiều.
Ba năm làm việc nhà, bàn tay tôi thô ráp, bong tróc, ngay cả vân tay cũng mờ dần.
Tôi nhớ cuộc trò chuyện với Tôn Dịch.
Cô ấy hỏi tôi sẽ kết thúc ở đâu.
Lúc đó tôi đã nói: “Quan trọng không phải ở tôi, mà là bọn họ.”
Và bây giờ, chính Đàm Gia Minh là kẻ châm ngòi cho mìn nổ.