Không Thể Quay Đầu

Chương 1




1.

Vào ngày sinh nhật 5 tuổi của con gái, tôi đến trường mẫu giáo đón con như thường lệ.

Khi thấy con bé, tôi sững sờ mất một lúc.

Đứa nhỏ đang mặc một chiếc váy công chúa Disney mới toanh.

Không phải là bộ quần áo mà sáng nay tôi mặc cho, cũng không phải là bộ đồ dự phòng đem theo đi học.

"Manh Manh, mẹ chưa từng thấy bộ váy này." Tôi mở lời.

"Đẹp không mẹ?"

Con bé quay một vòng trước mặt tôi, cho tôi xem bộ đồ mới của mình.

"Đẹp." Tôi gật đầu khẳng định, thử hỏi: "Ai mua cho Manh Manh vậy?"

Bé con cười giảo hoạt: "Bí mật."

Nói xong liền hào hứng chạy về phía trước.

Không có được đáp án mong muốn, trong lòng tôi càng nghi hoặc.

Người trong nhà muốn đến khách sạn mừng sinh nhật Manh Manh, chồng tôi Đàm Gia Minh đi đón ba mẹ, tôi và Manh Manh đi taxi.

Trên đường đi, chủ nhiệm lớp Manh Manh đăng ảnh chụp hôm nay trong lớp.

Tôi đã xem qua.

Manh Manh chỉ xuất hiện vào giờ ăn sáng.

Hỏi chủ nhiệm lớp mới biết được, tầm mười giờ hơn sáng, chồng tôi đón Manh Manh đi, khoảng hai giờ chiều mới đưa về.

Manh Manh đã học mẫu giáo được hơn hai năm nay, đây là lần đầu tiên chuyện này xảy ra.

Tôi gọi điện thoại cho Đàm Gia Minh, hỏi anh hôm nay có phải xin nghỉ phép cho Manh Manh hay không.

"Ừ." Anh thản nhiên trả lời: "Không phải hôm nay là sinh nhật con gái sao, dẫn con bé đi mua quần áo mới."

Dường như cũng không có chuyện gì nên tôi nhanh chóng gác lại chuyện đó.

Bánh sinh nhật tôi chuẩn bị là vị chocolate Manh Manh thích ăn nhất.

Vậy mà con bé chỉ ăn được vài miếng rồi thôi.

"Sinh nhật mà, cháu ăn nhiều chút cũng được, đừng lãng phí." Mẹ chồng khuyên nhủ.

Đứa nhỏ cẩn thận liếc nhìn tôi rồi nói: “Mẹ nói không nên ăn quá nhiều đồ ngọt, nếu không sẽ bị sâu răng.”

Tôi bỗng cảm thấy nhẹ nhõm…

Buổi tối, sau khi sấy khô tóc cho Manh Manh, tôi đi rửa mặt, còn chồng tôi đọc truyện trước khi ngủ cho con bé nghe.

Đánh răng xong mới nhớ ra máy sấy tóc để ở phòng ngủ phụ.

Vừa định đẩy cửa vào lấy, lại nghe thấy bọn họ đang thì thầm.

"Ba ơi, có hai mẹ thích nhỉ."

Giọng của Manh Manh nũng nịu ngọt ngào.

Tôi còn chưa kịp tiêu hóa ý của những lời này, đã nghe thấy chồng hỏi con gái.

"Nếu chỉ có thể có một người mẹ, Manh Manh chọn ai?"

Ý tứ của lời này không thể rõ ràng hơn được nữa.

Tôi bàng hoàng đến mức tim đập loạn xạ, nhẹ nhàng thở ra rồi đứng ở cửa không nhúc nhích.

"Trẻ con mới chọn, con muốn hết."

Manh Manh nói không chút do dự.

"Đúng là quỷ nhỏ tham lam." Chồng tôi giả vờ kinh ngạc, nhưng giọng điệu lại cưng chiều.

Trong phòng vang lên tiếng cười đùa.

"Manh Manh, đây là bí mật nhỏ của hai chúng ta, không được để mẹ biết nha."

Chồng tôi nhỏ giọng dặn dò.

Con gái ngoan ngoãn lên tiếng, "Lần sau gặp mẹ mới, con còn có thể ăn bánh ngọt chocolate không?"

"Đương nhiên có thể, ăn thoải mái luôn." Chồng tôi đập tay với con bé...

Cuộc trò chuyện của họ rất đơn giản.

Nhưng chỉ qua vài lời này, hôm nay tôi đã khôi phục lại mọi thứ.

Mười giờ sáng, Đàm Gia Minh và mẹ mới trong miệng Manh Manh đi nhà trẻ đón bé đi.

Bọn họ dẫn đứa nhỏ đi mua quần áo mới, còn cho ăn không ít bánh ngọt chocolate.

Cuối cùng hơn hai giờ chiều đưa Manh Manh về nhà trẻ.

Nghe giọng điệu, Manh Manh rất thích người mẹ mới này, thậm chí đã gặp không chỉ một lần...

Điện thoại đặt trong phòng chính đột nhiên vang lên.

Tôi trở về phòng và cầm điện thoại lên.

Là một số lạ.

“Xin chào.” Tôi chọn cách trả lời.

Micrô im lặng một cách kỳ lạ, không có bất kỳ âm thanh nào.

“Cho hỏi tìm ai vậy?”

Tôi cau mày hỏi.

Đối phương vẫn chưa lên tiếng, hơn mười giây sau đột nhiên cúp máy.

Tôi cầm điện thoại, trong lòng chợt hiểu ra điều gì đó.

2.

Vài ngày sau, hàng đã về, ngoài những món tôi đặt thì còn có một ít hải sản nữa.

Tôi đặt chúng rồi gửi về nhà bố mẹ chồng, nhờ hai người họ giúp tôi chăm sóc Manh Manh một hôm.

Họ vui vẻ đồng ý.

"Bố mẹ gửi hải sản cho em, anh có muốn về nhà ăn tối không?"

Hấp hải sản xong, tôi chụp vài bức ảnh gửi cho Đàm Gia Minh.

"Khó nói lắm, đang rất bận."

Câu trả lời của anh rất ngắn gọn, nói vào trọng tâm.

Suốt hai năm qua, anh luôn viện cớ phải tham gia đủ loại hoạt động xã giao bên ngoài, hiếm khi về nhà ăn tối.

Tôi kiên trì nói: “Manh Manh nói nhớ con gấu bông của bà nội, tối nay sẽ ngủ với bố mẹ."

“Nhắc mới nhớ, đã vài năm rồi chúng ta chưa ở bên nhau.”

Tôi giả vờ vô tình thở dài.

Anh ấy không trả lời.

Bảy giờ tối, tôi bưng bữa tiệc hải sản nho nhỏ đã chuẩn bị sẵn lên bàn.

Bóng dáng Đàm Gia Minh xuất hiện ở cửa.

“Anh về rồi, rửa tay rồi ăn thôi.” Tôi giả vờ vui mừng, bày bát đũa ra chào anh.

Điều tôi đặt cược đầu tiên chính là tình yêu của anh ấy với hải sản, thứ hai là tình cảm mơ hồ của anh ấy dành cho tôi.

Còn cả chút cảm xúc còn đọng lại trong lòng anh sau mười năm qua của chúng tôi.

May mắn thay, tôi đã thắng.

Đợi Đàm Gia Minh ngồi vào bàn ăn, tôi bưng thịt cua lẫn tôm còn vỏ cho anh ấy.

"Không cần, em tự ăn đi." Anh đẩy lại.

“Tôi tới đây chỉ để bóc cua cho anh thôi.” Tôi dịu giọng nói: “Trước đây anh cũng thường làm như thế."

Anh không bào chữa nào thêm lời nào nữa.

Hải sản chứa nhiều muối, ăn nhiều dễ gây khát nước.

Tôi đã chuẩn bị sẵn một cốc si rô gừng thêm một chút nguyên liệu khác.

Vị cay của nước gừng có thể che đi vị hơi đắng của viên estazolam.

Anh ấy không từ chối.

Đêm đó, anh đi ngủ sớm.

Tôi thành công lấy được điện thoại của anh ấy theo kế hoạch, dùng vân tay của anh mở khóa di động.