Không Thể Ở Bên Nhau

Chương 30: Tại sao?




Thời gian năm năm, phố xá không thay đổi nhiều, chỉ mọc lên kha khá tòa nhà cao tầng, quán café hay cửa hàng ăn nhanh như KFC. Thành phố A dạo này là một thành phố giáp biển đang được đầu tư khá nhiều về mảng du lịch, ngày xưa thành phố này chỉ là nơi cung cấp thủy hải sản là chính, bây giờ khai phá ra nhiều bãi biển hoang sơ ở ngoại ô nên nhà đầu tư bắt đầu xây dựng.

Anh cũng là một nhà đầu tư, anh vừa trở về Mỹ, khi nghe một “lời mời” xây dựng ở đây, anh đã trầm ngâm suy nghĩ một hồi rất lâu. Anh quyết định mở cuộc họp cổ đông để xây dựng kế hoạch, cả cuộc đời anh có lẽ sẽ mãi mãi không bao giờ quên mảnh đất đó, có một người con gái, một người con gái anh đã yêu trọn đời trọn kiếp.

Cách đây 7 năm, anh là một người trong giới chính trị, được chào đón như một vị cấp cao, trên con đường dài, chúng ta hữu duyên vô phận được gặp nhau, anh đang đi gặp đối tác, chiếc xe dừng đường đỏ, mọi người vội vã rời đi.

Anh chợt thấy Tạ Phí Ngôn, trên tay dắt một đứa trẻ, nhanh vậy sao? Lâu ngày không gặp, anh ta đã có đứa con nhỏ rồi. Đúng là chớp mắt một cái, như nửa cuộc đời đã trôi qua.

***

Tuệ Mẫn đang làm việc với tư cách là một quản lý, cô đã làm việc ở quán café & restaurant sang trọng này rất lâu năm, tiền lương cũng khá khá, vì cô được giao trọng trách quản lý quán café & restaurant này, nói đúng hơn là “bà chủ nhỏ“.

- Mỹ Như, trên lâu ba hôm nay có người đặt là bao phòng, mọi người chuẩn bị ổn thỏa cả rồi chứ?

- Dạ chị, anh Hoài Nam lên coi rồi.

- Ừ.

Nói xong, một chiếc xe đen vừa tới. Có một người đàn ông đứng tuổi đi vào. Dịu dàng nghiêng người hỏi cô tiếp viên đứng ngoài cửa.

- Cho tôi gặp quản lý.

- Vâng.

Tuệ Mẫn trong chiếc áo sơ mi trắng dài tay, một chiếc váy đen và thắt nơ đen cổ, là bộ đồng phục ở quán café của cô. Nhanh nhẹn ra gặp vị khách sang trọng kia.

- Chào anh, tôi là quản lý.

- Hôm qua tôi có điện cho bên cô đặt bao phòng.

- Vâng, chúng tôi đã chuẩn bị xong tất cả rồi ạ, mời anh kiểm tra lại menu và kiểm tra lại đi ạ.

- Cảm ơn cô, cô thông cảm hôm nay là cuộc họp của những vị cấp cao, bên công ty tôi buộc phải cẩn thận.

- Vâng.

Người đàn ông kia nhẹ nhàng gọi cô thư ký đi kiểm tra, hôm nay là một vị khách lớn, nếu có sai sót, chắc chắn Tuệ Mẫn khó nắm giữ được chức quản lý lâu năm này. Đến mức đường đi vào con phải trải thảm đỏ sạch sẽ và lãng hoa tươi.

- Mỹ Như, theo cô ấy lên lầu ba, nếu có sai sót hay khôn vừa ý bao liền để sửa nhé.

- Dạ chị.

- Họ đến sẽ đưa thiệp mời, cô giúp tôi đeo cái này lên ngực họ giúp tôi nhé.

- Vâng anh cứ yên tâm.

Để bao nguyên hẵn 1 tầng bên cô là cái giá không hề rẻ, vì menu bên cô thuộc dạng sang trọng ở đây, chắc hẵn đây là những vị khách có tiếng ngầm trong giới kinh doanh.

Lần lượt những chiếc xe loáng bóng, những vị khách trong bộ đồ vest hay những vị phu nhân trong những bộ trang phục sang trọng.

Họ đưa thiệp cho bàn bên cạnh, cô cẩn thận gỡ miếng băng keo đeo lên, xa cách đủ tôn trọng người khác. Thái độ làm việc của cô, luôn được đánh giá rất cao.

Nhân viên thì bận bịu, nên Tuệ Mẫn là người đứng ở cửa, nghiêng người chào hỏi, nhìn Tuệ Mẫn thật dịu dàng và có một chút bất cần, lạnh lẽo.

Hôm nay cuối tuần, trời âm u sắp mưa, không khí có chút mát mẻ hơn hẵn.

Một hình bóng bước xuống xe, một thân hình cao ráo đủ để người khác ngưỡng mộ. Một phong thái tuyệt vời của một người có tiền, luôn thể hiện sự lạnh lùng và khó gần.

Duẫn Tiêu Dương bước vào, rất nhanh nhận ra cô gái đang nghiêng người cuối chào mình. Anh cười nhạt, vừa về đã gặp, đúng là có duyên nhưng vô phận mà, năm năm không gặp, cô gái kia tiều tụy hơn hẵn, trên mặt thể hiện rất rõ những nét của người từng trải, cô cuối mặt, đôi long mi cong che đi mất đôi mắt đang cầm chặt nước mắt. Anh lạnh lùng bước tới cạnh cô, không gần cũng không xa, thái độ bình thản như bao người khác.

Tuệ Mẫn có chút run rẩy, tháo miếng băng keo dính, bước lại gần anh, cô vẫn không hề nhìn anh, không hề nhin thẳng vào đôi mắt kia, run rẩy đeo lên ngực trái, ngón tay khẽ chàm vào chiếc áo vest đắt tiên và phẳng phiu. Bao năm, anh vẫn mùi nước hoa đó.

Tiêu Dương bỏ đi, nhanh chóng vào thang máy, Tuệ Mẫn yếu đuối đến suy sụp, con tim của cô đang gào thét, đang điên cuồng. Cô cảm giác thật bất lực, dù cho mạnh mẽ cỡ nào, cô vẫn mãi mãi thua lý trí, thua tình yêu.

- Chị.

Hoài Nam nhận thấy cô không ổn liền đi tới.

- Chị đi nghỉ tí đi, em làm cho.

Cậu giật miếng dán trên tay cô, đẩy cô đi.

Chân cô run rẩy bước vào nhà vệ sinh, trong khoang phòng, cô khóc nấc lên, khôn ra tiếng, cô cố gắng không được phát ra tiếng khóc, chỉ nén đau khổ, nước mặt dạt dào trên khuôn mặt.

Bao năm qua, cô không cần anh vẫn sống được, nhưng... Khôi Nguyên cần anh, Khôi Nguyên luôn nhắc về ba nó, Khôi Nguyên đã từng ghi vào cuốn tập của mình khi nói về ước mơ của em. “Khôi Nguyên muốn được gặp ba, chỉ gọi một tiếng “Ba ơi” cũng đã đủ hạnh phúc.” Đêm hôm đó, cô như người gây ra tội vậy, lòng đau hơn bao giờ hết.

Hồi bé, cô cũng ước mơ được gọi “Mẹ” nên cô hiểu cảm giác đó, cái cảm giác đó nó đau lòng và buồn bã như thế nào. Khôi Nguyên có Phí Ngôn và Trương Phong luôn yêu thương nó hết mực, nhưng cho dù như thế nào, cũng không bằng một câu hỏi quan tâm của ba.

Không hiểu sao, trái tim cô nó đau lắm, nó đang gào thét, nó đang giày vò cô, cả người mềm nhũn, một lát lâu sau cô nhận được tin nhắn Phí Ngôn tới, liền ổn định tinh thần mà đi ra ngoài.

Tiêu Dương đang đứng nói chuyện điện thoại, thì thấy Phí Ngôn đưa cậu bé vừa nãy đến. Lúc đó, Tuệ Mẫn cũng đi ra, cậu bé ào vào lòng cô.

- Mẹ.

Cô mỉm cười.

- Hôm nay con đi chơi với chú Phí Ngôn nhé, không ở chỗ mẹ chơi được rồi.

Phí Ngôn nhận ra.

- Cậu khóc hả?

Khôi Nguyên nghe thế liền đau lòng hỏi.

- Sao mẹ khóc?

- Không, vừa nãy bị đập đầu vào cửa kính nên khóc thôi. Cậu đứa Khôi Nguyên về đi, Tiêu Dương đang ở đây.

Cô nói nhỏ, nhưng Khôi Nguyên cũng đủ nghe.

- Tiêu Dương là ai vậy mẹ?

- Không có gì đâu con.

Phí Ngôn đã hiểu, nghe 2 chữ Tiêu Dương, anh đủ hiểu đã có chuyện gì xảy ra. Anh liền đưa Khôi Nguyên rời đi. Bao lâu qua, Tuệ Mẫn chạy trốn bởi hiện thực, cô không bao giờ muốn anh gặp Khôi Nguyên, nhưng nghe Khôi Nguyên muốn gặp ba, trái tim cô lại mềm nhũn.

- Chị, có chuyện rồi.

- Sao vậy?

- Lâm Linh bê đổ 2 chai rượu vang hạng mắc nhất, vỡ hết rồi ạ.

- Sao?

3 chai rượu đó được nhập khẩu từ nước ngoài về, số lượng có hạn, 1 chai thôi cũng bằng cả tháng lương của cô.

- Em để đó đi bệnh viện đi.

Tay chân Lâm Linh toàn máu me do ghim miểng chai, Tuệ Mẫn muốn nhanh chóng giải quyết ổn thỏa trước khi nhiều người biết.

- Mỹ Như, hiện giờ bên mình còn đủ rượu hãng này chứ?

- Để em chạy vô coi.

Tuệ Mẫn kêu người dọn hết và lau sạch hết đống này, những vị khách kia đều là người sang trọng, chậm trễ như thế họ thực sự không thích.

- Còn đủ ạ.

Tuệ Mẫn nhanh chóng bưng rượu vào, khuôn mặt lại trở nên điềm tĩnh, khuôn mặt có mỉm cười nhạt.

Tiêu Dương quay lưng về phía cửa, anh đang nói chuyện với Hà Vân, “người yêu cũ” của Tạ Phí Ngôn, Hà Vân cô rất hay thường xuyên gặp, nhưng có vẻ cô ta cũng không ưa cô gì cho lắm.

Vị đàn ôn trung niên kia đi ra nói thầm với cô gì đó, rồi Tuệ Mẫn mỉm cười, cô nhẹ nhàng đi rót rượu từng người. Mọi người đang dự tiệc, linh đình hơn hẳn. Đối với những người có tiền, buffe là sự lựa chọn quá tuyệt vời, buổi tiệc của họ là những món ăn sang trọng kèm theo rượu vang nhập khẩu, nhưng đối với những người trẻ bình thường, đi vào quán karaoke hay quán nhậu uống một cốc bia thật to đó mới gọi là tuyệt vời.

Cô đến cạnh Hà Vân rót rượu, cô ta không quan tâm đến, đang vẫn trò chuyện với Tiêu Dương. Cô cũng cảm thấy khá nhẹ nhõm vì Tiêu Dương không hề quan tâm cô, vì cô sợ ánh mắt đó, ánh mắt đó mang theo bao đi tuổi trẻ lẫn tình yêu của cô rồi.

Hà Vân làm vỡ ly rượu vang, rượu vang đỏ liền đổ lên chân cô, lạnh lẽo kèm theo một tiếng “Toang”, Tuệ Mẫn có chút giật mình.

Vội vàng Hoài Nam đi tới, đưa cho cô một chiếc khăn tay, khá chuyên nghiệp đưa cô rời khỏi chỗ vỡ đó.

- À, do tôi làm vỡ ly rượu.

Hà Vân dịu dàng giải thích.

Tiêu Dương vẫn không hề quan tâm bên cạnh mình đang có chuyện gì xảy ra, ngay thời khắc vỡ ly, nhìn cô lùi lại vì giật mình anh đã mém níu tay lại và nói “Miễng chai sẽ làm đứt chân em“. Anh cũng mém lấy khăn tay mà lau rượu vang trên đôi chân gầy gò kia, nhưng anh đã không làm, vì anh và cô- năm năm qua đã trở thành người xa lạ, không quen không biết.

Buổi tối hôm đó, Tiêu Dương lại ngớ ngẫn cho xe đi sau Tuệ Mẫn, hơi thở có mùi rượu, đầu óc có chút rời bời, tháo một nút trên chiếc áo sơ mi trắng, nới lỏng cà vạt, anh thất thần nhìn theo cô gái nhỏ đang đi cô đơn trên đường.

Tuệ Mẫn tan làm liền đi đón Khôi Nguyên, hôm nay Phí Ngôn trực ca tối, nên không về nhà được.

- Mẹ.

Khôi Nguyên tươi cười nhìn Tuệ Mẫn.

Tiêu Dương thực sự rất khó hiểu, rốt cuộc đứa bé đó là ai?

Anh điện Hầu Bảo.

- Cậu điều tra cho tôi đứa bé hay đi cạnh Tuệ Mẫn là ai?

Hai chữ “Tuệ Mẫn” vốn dĩ là cấm kị riêng với Tiêu Dương, Hầu Bảo cũng biết là hai người có gặp nhau vào trưa nay ở nơi anh dự tiệc, nhưng chẳng lẽ, suốt bao nhiêu năm qua “Tuệ Mẫn” vẫn chưa làm anh quên được hay sao?

Tiêu Dương về khách sạn ngủ tới gần trưa hôm sau, do hôm qua khá nhiều men rượu, nên anh làm những gì thực sự không còn nhớ rõ.

“ Tiêu Dương, là em. Hầu Bảo.”

Nghe tiếng gõ cửa, Tiêu Dương lười biếng đi ra mở cửa.

- Em đã điều tra xong rồi.

- Điều tra?

Tiêu Dương có chút ngẫn người.

- Anh thực sự không nhớ sao? Anh dặn em điều tra đứa trẻ hay đi cùng Tuệ Mẫn.

- À.

- Đó là con của Tuệ Mẫn,tên là Khôi Nguyên, không có họ, sinh vào tháng 10, năm XXXX.

Tháng 10?

Là năm năm trước?

Là năm xảy ra rất nhiều biến cố.

- Tuệ Mẫn hiện tại chưa có chồng.

Tiêu Dương có chút ngẩn người, nếu sinh vào tháng 10 chẳng phải đã có thai từ khi còn quen anh sao?

Không, không thể nào. Chắc chắn nhầm lẫn.

Xe đậu trước trường mẫu giáo, giờ tan học, Khôi Nguyên cặp sách gọn gàng bước ra cổng ngoan ngoãn chờ mẹ.

Tiêu Dương bước tới gần cậu bé, anh không còn bình tĩnh được nữa. Là con anh, chắc chắn là con trai anh. Nhưng, bây giờ Tuệ Mẫn sẽ chắc chắn không thừa nhận đó là con anh.

Tại sao? Suốt 5 năm năm lại giấu anh đi, tại sao con anh sinh ra không cho anh biết, tại sao? Tại sao đứa con bé bỏng của anh lại bơ vơ không có cha, không có họ, tại sao cô ta lại ác độc đến như thế?