Mạc Uyển Đình trở về biệt thự Phó Huy Nhân đã đợi sẵn cô ở trong phòng ngủ.
"Thiếu gia , em nghĩ là cậu sẽ về muộn."- Mạc Uyển Đình bước đến gần anh.
"Em đã đi đâu vậy?"
"Em đi ký hợp đồng."
"Sau đó thì sao?"
"Em đã dùng bữa với vị đó ở một nhà hàng."- Phó Huy Nhân kéo cô ngồi vào lòng bỗng nhiên trở lên truy tư.
"Sao vậy? Thiếu gia."
" Tối mai em có bận không ?"
"Ngày mai sao? Chắc là không ? Cậu muốn làm gì sao?"
"Tôi muốn ra ngoài ăn tối. Tôi sẽ đợi em ở nhà."
Mạc Uyển Đình gật đầu dù sao trước giờ anh vẫn luôn không muốn người khác biết thân phận của bản thân . Nhưng cho dù vậy anh vẫn làm thiếu gia của Phó gia là chủ nhân của cô, những điều anh muốn anh nói cô phải tuân theo một cách vô điều kiện.
Phó Huy Nhân cúi xuống hôn lên môi nụ hôn mang theo hương rượu nhạt nhạt, anh muốn tiến tới lại bị cô ngăn lại.
"Thiếu gia em phải tắm trước đã."- Mạc Uyển Đình nhìn anh nói.
Phó Huy Nhân chỉ có thể buông tay nhìn cô chạy vào nhà tắm. Sau khi tắt đèn anh kéo cô vào lòng hôn lên trán cô một cái dịu dàng.
Ngày hôm sau, Mạc Uyển Đình đã huỷ cuộc hẹn buổi tối của mình để trở về nhà sớm cơ thể mệt mỏi cô muốn gục ngã tại chỗ nhưng cô vẫn không thể nghỉ ngơi. Sau khi tắm xong cô chọn một chiếc váy đen phối trắng đơn giản, trang điểm nhẹ nhàng. Lúc xuống nhà thấy anh đang đợi cô ở phòng khách. Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng kết hợp với chiếc quần tây đen và đôi giày sáng bóng.
"Thiếu gia, cậu muốn đi đâu?"
"Tuỳ em."
"Không phải cậu nói muốn ăn ở ngoài sao?"
"Tôi không biết em thích ăn gì?"
Mạc Uyển Đình cúi đầu trầm tư một lúc thật ra cô không hề thích ăn đồ tây cô cảm thấy chúng không hợp khẩu vị chút nào?
"Thật ra em muốn đến một chỗ."
"Vậy chúng ta thôi!"
"Cậu không hỏi em đi đâu sao?"
"Không phải là nơi em muốn tới sao?"- Phó Huy Nhân nắm tay cô bước ngoài.
Mọi lần anh đều lái mô tô đi làm lần này cũng không ngoại lệ Mạc Uyển Đình lại không quen ngồi mô tô cô ôm chặt lấy anh từ phía sau. Nơi cô muốn tới là một cửa hàng thịt nướng mặc dù không to nhưng khá đẹp vào sạch sẽ ban đầu anh nghĩ cô sợ anh không tiền trả mới dẫn anh tới đây nhưng khi vào bàn ngồi cô rất tỉ mỉ nghe nhân viên hướng dẫn sau đó tự bản thân nướng thịt cuộn vào trong rau mở miệng nhét vào trong . Thật ra cô từng thấy bọn họ ăn ngon lành như vậy bản thân rất muốn thử một lần.
"Ngon vậy sao?"- Phó Huy Nhân cũng cảm thấy mơ hồ nhìn cô.
Mạc Uyển Đình vì thức ăn đầy miệng chỉ có thể gật đầu lia lịa.
"Tôi cũng muốn ăn thử."- Phó Huy Nhân nhắm mắt há miệng lớn khiến Mạc Uyển Đình xấu hổ đỏ mặt đút cho anh một miếng thịt cuộn rau.
Phó Huy Nhân rất vừa lòng biểu hiện này của cô. Đang ăn sự chú ý của cô pha vào bát cơm trộn ở bàn bên cạnh. Phó Huy Nhân liền gọi cho cô một bát. Nhìn bát cơm đỏ với rất nhiều thứ hỗn loạn trong bát. Mạc Uyển Đình trần chừ một lúc mới múc một thìa cơm lớn. Hai má bùng lên đáng yêu quá trời. Mạc Uyển Đình ăn một thìa rồi một thìa chốc đã hết nửa bát cơm .
Đến khi bụng cô đã không chứa nổi cái gì nữa Phó Huy Nhân ngỏ lời muốn đi dạo. Mạc Uyển Đình dương nhiên không từ chối hai người đi dạo trung tâm thành phố. Trong sốc cô nhìn cửa hàng gắp thú bông bên trong cặp tình có vẻ rất vui vẻ. Bỗng nhiên cô dứng lại khiến Phó Huy Nhân quay lại nhìn ánh mắt cô.
"Em muốn chơi sao."
"Không có."- Mạc Uyển Đình vội lắc đầu nhưng ánh mắt lại nhìn vào con gấu trên tay cô gái đi cùng bạn trai.
Phó Huy Nhân nổi máu anh hùng kéo cô vào trong nhưng sau một tiếng đồng hồ anh vẫn không thể gắp được một con gấu nào.
"Thiếu gia , hay chúng ta về đi được không?"- Dù sao cô cũng cảm thấy mệt rồi.
Cả ngày mệt mỏi đi làm buổi tối bị lôi lôi kéo kéo ở trung tâm thành phố khiến Mạc Uyển Đình sắp không trụ nổi. Vì tức tối không gắp được chú gấu nào nhưng khi thấy khuôn mặt tái nhợt đày mệt mỏi cô anh chỉ có thể đưa cô về không ngờ cuộc hẹn hò đầu tiên của hai người lại bị anh phá hoại như vậy. Mặc dù ngày thường cô ngủ cũng không ngoan lắm nhưng hôm nay đặc biệt ngọ quậy nhiều hơn khiến một người nhạy cảm Phó Huy Nhân thức giấc.
Vừa mở mắt ra khiến anh hoảng hốt khuôn mặt cô tái nhợt cả người đầy mô hôi.
"Thiếu gia, bụng ...bụng em đau quá!" - Mạc Uyển Đình ôm bụng nước mắt trào ra cơn đau khiến cô không trụ nổi mà ngất đi.
Phó Huy Nhân hoảng hốt bế bổng cô chạy ra ngoài hét lớn.
"Người đâu người đâu."
"Thiếu gia có chuyện gì vậy?"-Người làm vội vàng chạy tới vừa nhìn thấy anh đã hoảng hốt .
"Mau lấy xe tới đây."- Phó Huy Nhân nhắc bổng cô lên ngồi xe.
Do ám ảnh năm đó, Phó Huy Nhân không dám lên ô tô nhưng khi nhìn thấy cô bất tỉnh trong lòng mình anh lại không tần trừ bước lên xe.