"Thiếu gia , chúng ta ăn cơm đã rồi nói chuyện tiếp được không?"- Mạc Uyển Đình dịu dàng nắm tay anh để anh buông thắng bé ra.
Mạc Uyển Đình liền bảo người mang thêm bát và đũa ra cũng bảo Tiểu Đào chuẩn bị phòng khách cho hai mẹ con họ. Trong bữa ăn thấy tay anh vẫn luôn nắm thằng quyền cô liền nhẹ nhàng đặt tay lên tay anh. Phó Huy Nhân mỉm cười nắm lấy tay cô. Cô tin rằng bản thân và anh có thể vượt qua chuyện này.
Sau khi dùng bữa xong cô cũng muốn về phòng tắm rửa một chút mặc dù đã quyết định như vậy như thâm tâm cô vẫn rất tổn thương khi thấy hai mẹ con họ ở đây. Cô chả thể mạnh mẽ được bật khóc trong dòng nước ấm lại không muốn anh biết thật ra cô không hề muốn chấp nhận họ không họ xuất hiện phá vỡ giấc mộng của cô.
Lúc cô đi ra thấy anh ngồi trên giường thẫn thờ cô liền bước tới.
"Thiếu gia."
Phó Huy Nhân thấy cô liền kéo cô vào lòng vuốt ve khuôn mặt tròn của cô. Từ lúc mang thai cô đã tăng lên năm cân khuôn mặt cũng tròn hơn trước.
"Gọi ông xã đi."
"Ông xã."- Mạc Uyển Đình thẹn thùng gọi dáng vẻ ngại ngùng e ấp vô cùng đáng yếu.
Phó Huy Nhân thò móng heo mình vào trong váy cô. Mạc Uyển Đình liền hiểu ý anh mặc dù tần suất đã giảm nhưng một tuần vẫn có hoạt động nhất định.
"Ông xã, anh muốn sao?"
"Em nghĩ sao?"
"Nhẹ thôi đó!"- Mạc Uyển Đình thẹn thùng tiến tới hôn anh.
Tần Đình Đình nhìn căn phòng mặc dù không lớn nhưng lại xa hoa hơn căn hộ của cô ta. Vốn tưởnng vợ anh là tiểu thư quyền quý nào không ngờ lại là con hầu gái mẹ anh nuôi từ bé. Chỉ nghĩ tới bản thân có thể ngủ ở căn phòng chính lớn hơn đây gấp hai lần trong lòng cô ta đã không nhịn nổi muốn mang con trai đang ngủ say của mình đi tranh giành. Ai nói cô ta là khách phải ngủ phòng cho khách chứ!
Đi chưa mấy bước chân tới gần phòng ngủ chính bên trong đã vọng ra tiếng của Mạc Uyển Đình khiến cô ta giận tím mặt. Cô ta nắm chặt tay răng cũng nghiễm chặt. Cứ tưởng cô mang thai thừa nước đục thả câu cùng anh làm ra mấy chuyện không hợp đạo nghĩa nào ngờ cô lại có thể vất bụng bầu cùng chồng ân ái.
"Cô đang làm gì vậy?"- Gioing nói vang lên làm Tần Đình Đình giật mình .
"Không có gì đâu mẹ , con chỉ muốn thằng bé và Huy Nhân thân thiết hơn muốn thằng bé ngủ với anh ấy mà thôi!"
"Bây giờ vợ nó mang thai không tiện cho người khác vào phòng vậy đi để nó ngủ với tôi. Chưa chắc nó đã ở đâu đâu. Còn nữa tôi không phải mẹ cô đừng gọi linh tinh con dâu tôi nghe được không hay đâu."- Mạc Lan tiến tới ôm lấy thằng bé đi về phía phòng mình.
Để lại cô ta tức tối nhìn bà đã không bắt được gà còn mất nắm thóc khiến cô ta cả đêm không ngủ nổi. Sáng hôm sau Phó Huy Nhân vẫn còn mơ màng cơ thể mềm mại của vợ mình đêm qua lại bị mẹ gọi vào văn phòng giáo huấn một trận. Bà là người từng trải cũng hiểu cảm giác hai người nhưng bụng đã vượt mặt rồi lại thêm lần sảy thai lần trước khiến cơ thể cô có chút yếu đuối mà thằng con trai bà lại như tên sói đói suốt ngày chỉ muốn thịt bảo bối của bà khiến bà lo lắng hết chuyện này đến chuyện khác . Rõ rằng là cô dụ dỗ anh vậy người chịu tội luôn là anh.
Vì thằng bé chưa giải quyết xong giấy tờ lên vẫn chưa đi học mà Tần Đình Đình nói cô ta phải đi làm lên muốn nhờ người chăm sóc hộ thằng bé. Nhìn cơ thể nặng nề của cô lại thêm thể chất mang cô ta tin rằng cô sẽ chả thể chịu nổi thằng bé hơn nó là con riêng của chồng mấy đời bánh đúc có xương chỉ cần cô có chút gì đó trên người thằng bé nhất định không yên cô ta.
Mạc Uyển Đình đúng là không ưa thằng bé nhưng khi nhìn thằng bé lúc lâu nếu đứa bé đầu lòng của cô còn sống nhất định dáng vẻ nó cũng giống thằng bé khiến trái tim cô có chút bù đắp ấm áp.
"Tiểu Đào bế thằng bé đi."
"Em không bé đâu sao em phải bế nó chứ!"- Tiểu Đào ghét ra mặt hậm hực nói.
"Vậy để ta bế."
"Không được không được tiểu thư cô đang mang thai sao lại vát cục nợ này được."
"Vậy em có bế không?"
"Nó tự đi được mà sao phải bế năm tuổi rồi có còn trẻ con đâu."- Tiểu Đào đầy ấm ức nói. Cô chỉ muốn bế Đậu Đậu thôi! Đâu muốn bế tên tiểu quỷ đó.
Mạc Uyển Đình cũng hết nói nổi xoa xoa bụng lớn của mình lườm Tiểu Đào một cái. Mạc Uyển Đình không nói nữa cô lôi kéo hai người đến khu mua sắm dù sao cũng phải chuẩn bị đồ cho Đậu Đậu của cô rồi! Tiện thể mua đồ chơi cho thằng bé. Lúc mua xong cũng đã năm giờ chiều nhìn đồng hồ Mạc Uyển Đình gọi điện cho Phó Huy Nhân xem anh có thể đến họ không? Vừa nghe xong anh liền xách mông đến đón nào ngờ trong xe cũng có Tần Đình Đình.
"Em làm gì mà mua nhiều đồ vậy còn không mang theo người xách đồ."
"Không có gì đâu em chỉ mua chút đồ cho các con thôi!" - Phó Huy Nhân thở dài lau mồ hôi trên trán cô. Anh nhận đồ cho vào cốp xe sau đó liền mở cửa xe cho cô ngồi vào.