Không Thể Ngừng Cưng Chiều

Chương 17




Chuyện đi đến nước này cô cảm thấy phiền hai người rất nhiều không muống gây phiền toán nữa dù sao cũng không thể không giải quyết. Lúc hai người đi xuống thấy Phó Huy Nhân đang ngồi trên bàn ăn còn hắn đi lại trong xung quanh anh liên tục hỏi ruốc cuộc bao giờ hai người xuống.

"Phó thiếu gia chuyện hôm qua cám ơn cậu. Tôi xin phép ra về."

"Hai người không ở lại ăn sáng sao?"

"Không cần đâu chắc bố mẹ đang đợi chúng tôi. Chúng ta về thôi!"- Khả Di Di xoay người đi trước hắn liền đuổi theo cô.

Trên đường về cả hai đều không nói gì. Sau khi về nhà bị người lớn nói vài câu không thể tránh Khả Di Di cũng không muốn lên tiếng. Bọn họ cũng không quá đánh cho một căn nhà và một chiếc xe. Cô vốn không muốn lấy nhưng nghĩ đến con cô chỉ có thể ngậm ngùi nhận hết. Trong ngày hôm đó hai người cũng nhanh chóng tới toà án để giải quyết giấy tờ, đồ dùng và quần áo đều được người làm nhà hắn thu xếp và chuyển đến căn nhà mới của cô. Cả hai đều có thời gian suy nghĩ một tháng trước khi mọi chuyện kết thúc.

Trong một tháng nay Mạc Uyển Đình vẫn luôn chăm sóc cô nhìn chiếc bụng bắt đầu nhô lên của Khả Di Di khiến cô càng suy nghĩ bản thân vốn muốn nhanh chóng có bé con nhưng đã lâu vậy rồi!

"Cô nghĩ gì chăm chú vậy?"

"Không có gì ! Khả Di Di cô thực sự sẽ đi sao?"

"Đúng vậy gia đình tôi bên đó giờ rất phát triển anh trai tôi sẽ đến đón tôi cô đừng quá lo lắng." - Khả Di Di mỉm cười cô thu xếp quần áo cần thiết những thứ còn lại đều bán hoặc cho. Kể cả căn nhà và chiếc xe hơi cũng có người đặt cọc chỉ còn đợi giấy tờ toàn án là cô sẽ rời khỏi đây cùng đứa bé. Khả Di Di nhận được giấy của toà án liền không quay đầu đi tới sân bay mà Khả Tuấn đã đang đợi mình. Sao khi chia tay Mạc Uyển Đình Khả Di Di theo anh trai lên máy bay.

--------- Một năm sau-------

Mạc Uyển Đình đang cùng Khả Di Di nói chuyện điện thoại. Cô nàng không ngừng khoe về thằng con trai kháu khỉnh của mình khiến Mạc Uyển Đình giận tím mặt không phải chỉ con trai thôi sao có cần thiết như vậy không thì cô nhận được điện thoại từ cảnh sát nói là đồng nghiệp của Phó Huy Nhân. Anh vừa truy bắt một tội phạm và bị hắn đâm một phát hiện đang cấp cứu khiến cô sợ hãi bỏ mặc mọi thứ chạy tới bệnh viện. Lúc cô tới nơi anh đã tỉnh dậy rồi xung quanh còn có rất nhiều đồng nghiệp của anh mà cô không hay biết lao tới với đôi mắt sưng đỏ mọi người nhận ra cô ngại ngùng rời đi.



"Lại đây."- Phó Huy Nhân vẫy tay ra hiệu cô tới gần. Mạc Uyển Đình liền lao tới ôm lấy anh .

"Nhẹ thôi ! Em làm gì mà sưng hết mắt thế này."

"Thiếu gia cậu làm em sợ quá đi!"- Mạc Uyển Đình ấm ức bật khóc rõ rằng có ai ăn hiếp cô đâu.

"Ngoan nào ngoan nào cứ như trẻ con vậy càng nuôi càng đáng ghét."- Phó Huy Nhân vuốt lưng cho cô dỗ dành cô như đứa trẻ .

Một lúc sau anh đã thấy cô đè lên người mình ngủ say có phải cơ thể cô có vấn đề không gần đây thấy cô lúc nào cũng buồn ngủ còn rất dễ ngủ.

Ngày hôm sau, dưới sự thúc dục của anh Mạc Uyển Đình miễn cưỡng đi khám tổng quát cơ thể mình. Dù sao gần đây đúng là có vấn đề cô luôn cảm thấy ngủ không đủ giấc thà bỏ ăn cũng muốn ngủ lười thêm chút nữa.

Mạc Uyển Đình sau khi có kết quả liền vội vàng chạy vào phòng bệnh của Phó Huy Nhân.

"Thiếu gia em có rồi!"

"Có cái gì."- Phó Huy Nhân ngồi trên giường bệnh tay cằm quyển sách hờ hững hỏi một câu.

"Em ...em có..."- Mạc Uyển Đình dưng dưng nước mắt nhìn anh.

Phó Huy Nhân không nhận được câu trả lời ngước lên nhìn cô đưa tay kéo cô ngồi cạnh mình.

" Ngoan có gì nói anh nghe."



"Em có thai rồi! Bốn...bốn tuần rồi!"- Mạc Uyển Đình bật khóc đựa người anh.

Phó Huy Nhân lại như pho tượng hoá đá tay chân giống như thừa thãi không biết làm gì.

"Ngoan đừng khóc có gì đâu mà khóc."- Phó Huy Nhân vuốt ve lưng cô

"Em muốn gọi cho Di Di. Lúc nào cô ấy khoe con cô ấy đáng yêu như thế nào."- Mạc Uyển Đình vừa ghen ty vừa ấm ức nói. Phó Huy Nhân không nhịn nổi phì cười.

"Được."- Anh hôn lên trán cô một cái .

"Gọi cả cho phu nhân nữa!"

"Theo ý em hết. Có khó chịu đâu không?"

"Không có."- Mạc Uyển Đình vội lắc đầu.

Phó Huy Nhân nhìn cô đúng là không đáng tin tưởng chút nào. Anh một mực đòi đi gặp bác sĩ đã khám cho cô trên con xe lăn. Bác sĩ kiên nhẫn nói lại một lần n tình trạng của cô mặc dù ngủ nướng là dạng thai nghén bình thường nhưng cơ thể cô đang làm việc quá sức khiến cơ thể có tình trạng đó. Phải nghỉ ngơi thật nhiều và tẩm bổ cho cơ thể không bị thiếu chất cũng phải tránh xa thuốc lá và rượu.

Phó Huy Nhân trở về phòng bệnh liền ra hiệu cho cô lên giường nằm với mình.

"Bảo bối có tiểu bảo bối rồi!"- Phó Huy Nhân vuốt ve lưng cô trong lòng mình.