Không Thể Ngừng Cưng Chiều

Chương 15




Sau khi rời đi hai người vào nhà hàng ăn nhẹ mới trở về phòng khách sạn. Vừa bước vào phòng anh liền ép cô vào tường hôn tới tấp . Mạc Uyển Đình liền ôm lấy cổ anh. Phó Huy Nhân liền bế bổng cô lên.

"Thiếu gia.... "Mạc Uyển Đình hổng hốt kêu lên liền bị anh chặn lại bằng nụ hôn nồng nhiệt hơn trước.

Cô xấu hổ để anh muốn làm gì gì thì làm dù sao họ cũng không phải lần đầu sảy ra thân mật.

Rõ rằng rất nồng nhiệt nhưng đến phút chốt Phó Huy Nhân lại buông cô ra.

"Thiếu gia cậu sao? Em làm sai gì sao?"- Mạc Uyển Đình liền kéo áo anh lại rõ rằng cô không chống cử mà hơn nữa cậu bé cũng phản ứng rồi.

Phó Huy Nhân lại thấy người sai là mình rõ rằng đưa cô đi du lịch là để nghỉ ngơi vậy mà hở một chút lại muốn đè cô ra ăn thịt.

"Không phải nỗi của em."- Phó Huy Nhân dừng lại xoa đầu cô.

Câu nói anh lại khiến cô nhìn chằm chằm vào cậu bé đang căn phồng khó chịu của anh. Không phải chứ không lẽ anh có vấn đề gì dấu cô nhưng là mà nó đã thế kia rồi thì có vấ đề gì cơ cứ. Phó Huy Nhân nhìn ánh mắt cô anh lại cảm thâ đau đầu hơn.

"Cơ thể em không khoẻ chúng ta cứ đợi thêm một thời gian nữa đi."

Mạc Uyển Đình nghe xong khuất khuỷ nhìn anh từ từ bước đến phía anh nói.

" Thiếu gia, nhưng em muốn. Cơ thể em rất tốt không có vấn đề gì."- Mạc Uyển Đình nhẹ nhàng sờ cơ ngực anh nhẹ nhàng chạy xuống thắt lưng anh thuần thục tháo thắt lưng anh.

Phò Huy Nhân không nhịn nổi nữa liền bế bổng cô lên giường.

"Thiếu Gia."

"Gọi tên."



"Huy Nhân."- Mạc Uyển Đình dịu dàng gọi.

Anh liền vừa lòng tiến tới hôn lên môi cô nụ nồng nhiệt.

Sáng sớm hôm sau, hai người chuẩn bị quần áo vào vali xong thì đến chợ gần đó mua chút đồ lưu niệm. Đến gần chiều hai người mới ra ga tầu trở về thành phố S.

Tuần sau khi trở về Mạc Uyển Đình nhận được điện thoại từ Khả Di Di muốn mời hai người đi ăn cơm cám ơn. Mạc Uyển Đình mặc dù bình phục nhưng mẹ Phó và Phó Huy Nhân vẫn chưa cho cô tới công ty. Mạc Uyển Đình vẫn buồn chán ở nhà liền nhận lời trước đó hai người hẹn đi mua sắm.

Khả Di Di đợi sẵn cô ở trong quán cafe.

"Khả Di Di cô đợi tôi lâu chưa?"

"Tôi cũng mới tới cô ngồi đi."

" Chồng cô thế nào rồi!"

"Anh ấy ...đã khoẻ rồi! Cám ơn cô."- Khả Di Di cúi đầu nói rõ rằng là có ngại ngùng.

Mặc dù cô và Phó Huy Nhân vẫn chưa là gì cũng không ngại ngùng giống Khả Di Di và Đông Quân. Nhưng Mạc Uyển Đình cũng không có hỏi nhiều dù sao hai người cũng chưa quá mức thân thiết lại thêm hai người mới gặp nhau hai lần.

Sau bữa cơm hai cắp đôi cũng chia nhau về. Mạc Uyển Đình muốn cùng anh đi dạo một chút mới trở về nhà.

"Thiếu gia vợ chồng họ có vẻ rất khách sao với nhau."

"Chuyện thường thôi! Hôn nhân chính trị lần hai gặp nhau đã là hôn lễ như vậy cũng đâu có gì bất ngờ."- Phó Huy Nhân nắm tay cô.

"Về thôi! Sương đêm xuống rất lạnh."- Phó Huy Nhân cởi áo khoác mình ra khoác lên người cô.



Mạc Lan cuối cùng cho Mạc Uyển Đình đi làm đêm đó cô vui đến nỗi tăng động không ngủ được Phó Huy Nhân thấy vậy liền mang cô ra vận động mạnh một chút mới khiến cô ngủ được giấc.

Sau khi đi làm cô mới biết em trai cô đã vào trại cai nghiệm, chị gái thì bị từ hôn phát điện bị đưa vào trại tâm thần, bố mẹ cô lại không rõ tung tích nhưng tất cả những chuyện như vậy cô lại chả hay biết gì.

Cô biết tất cả nhưng chuyện này đều do Mạc Lan làm nhưng cô không oán trách bà càng không thương cảm cho bọn họ. Căn nhà cô mua cho họ cũng được bà cho người vào dọn dẹp sạch sẽ. Trong thân tâm cô rất đau.

-----------hai năm sau---------

Khả Di Di hẹn cô đi mua sắm. Tình cảm vợ chồng Khả Di Di so trước đây đã tốt hơn nhiều đôi lúc cũng hẹn nhau đi ăn uống vì vậy mà hai người dần quen nhau hơn. Phó Huy Nhân phải trực đêm còn Đông Quân lại đi tiếp khách lên hai người tìm một nhà hàng để ăn tối mới trở về. Vốn gọi vài món thanh đạm nhưng khi ăn món cá kho dưa khiến Khả Di Di bịp miệng buồn nôn.

"Sao vậy,không khoẻ sao?"

"Không có, chỉ là thai nghén thôi!"

"Thai nghén."- Mạc Uyển Đình hoảng hốt kêu lên rồi thấy khuôn mặt tươi cười của Khả Di Di.

"Đã nói với Đông Quân chưa sao cô dấu kỹ quá vậy."

"Mới hơn hai tháng thôi! Tôi chưa dám nói anh ấy. Cô biết mà hôn nhân chúng tôi không có tình cảm."

"Cô nghĩ vì vậy? Hai người vợ chồng hơn nữa anh ta không phải rất quan tâm cô sao?"

"Ừ ! Tôi vẫn muốn đợi thêm một thời gian nữa ."- Khả Di Di nhẹ nhàng xoa bụng mình.

"Cô đa đang nghi quá trời!"

Khả Di Di lại không nói gì mỉm cưới. Cô và anh là hôn nhân chính trị gia đình cô vì muốn một khoảng đầu tư còn cô lại vừa mắt bố mẹ anh. Kết hơn hai năm anh chưa từng nói yêu cô hay có nhưng biểu hiện nào thể hiện cả. Chỉ là dưới sự súc dục ba mẹ anh hai người mới có sự thân mật. Nhưng chúng cũng không hề lãng mạn như cô nghĩ đơn giản là nghiệm vụ và trách nghiệm vì vậy cho dù biết bản thân mang thai cô vẫn luôn che dấu anh.