Không Thể Nào Buông Tay

Chương 8: Người bạn mới




Cô là...

- Tôi là trợ lí của Hạo Nhiên, còn cô

- Tôi là Như Ngọc, người làm ở đây

Như Ngọc tên đầy đủ Lam Như Ngọc, 19 tuổi vốn xuất thân từ gia đình giàu có, nhưng bố cô không muôn con gái suốt ngày chỉ biết ở nhà ăn chơi nên đã bắt cô đến đây làm giúp việc để biết người khác cực khổ như thế nào, Tuy nhiên vẫn chưa ai biết được thân phận thật của cô ...

- Ở đây tôi cũng không quen nhiều, cô làm bạn với tôi nhé *cười

- Được thôi, nhìn cô có vẻ ngang tuổi tôi đấy

- Tôi 19

- Tôi cũng 19 *ngạc nhiên

- Thế từ bây giờ cậu với tớ làm bạn nhé *đổi cách xưng hô bất thường

- Ờ... ờ *chưa kịp tiếp thu

- Như Ngọc à, cô đâu rồi

- Đây, đây

- Xuống đây mau lên nào

- Được, tôi... tớ phải đi làm việc rồi, tạm biệt nhé

- Tạm biệt

- *Haiz giờ chẳng còn gì chơi chi bằng lên phòng vậy

- *Căn nhà này lớn quá phòng mình ở đâu nhỉ

- *Chắc là ở đây

*bước vào

- Haizz, Đi ngủ thôi

- Mình phải đi tắm trước đã

*vào nhà tắm

...----------------...

- Mẹ, cũng muộn rồi mẹ đi nghỉ ngơi đi

- Đúng đó ạ, con xin phép về trước đây *cái bà già này nói cả buổi chiều không biết mỏi mõm à, bà mà không còn giá trị lợi dụng thì tôi cho bà về với cát bụi rồi

- Ừm, bữa sau con lại đến chơi nhé

- Để con dẫn mẹ lên phòng

- Thôi mẹ tự biết chỗ và cũng tự biết đi, tốt nhất con đi gọi cho ông bố của con về đi, lát nữa mẹ mà giận là ổng ngủ ngoài đường đó

Do là mới về nên bố của Hạo Nhiên đã đi tụ họp bạn bè một tí rồi, cụ thể là từ lúc mới về tới giờ

- Chắc bố gần về rồi mẹ lên ngủ trước đi

- Biết rồi

cả hai đều đi về phòng của mình

...----------------...

Phòng Hạo Nhiên

*đóng cửa



*khóa

- Haiz mệt thật đấy, mẹ cứ thích Mandy đấy thôi

- Áaaaaaaa

- What? Sao cô ở phòng tôi

- Ơ đây là phòng tôi mà

- Nè cô gái, cô cứ làm như vậy tôi sẽ cho rằng cô đang quyến rũ tôi đấy *Tới gần

- Ai... ai quyến rũ anh chứ

- Cô nói xem *áp sát tường

- Nè, gần quá rồi đó

- *hôn

- ưm...

- *Đẩy ra

- Hừ

- Anh làm cài gì vậy *đỏ mặt

- Sao, muốn tiếp không *đắc ý

- Tránh... tránh ra cho tôi lấy đồ

- Tối nay cô định ngủ ở đây à

- KHÔNG BAO GIỜ

- Phòng lúc trước cô ngủ mẹ tôi đã ngủ rồi, ở cạnh phòng tôi đấy, la cho to vào

- Nhà anh nhiều phòng vậy mà

- Nhưng mấy phòng khác chưa dọn dẹp

- Tìm cho tôi một phòng đi, tôi tự dọn

- Không cần, tối nay cô ngủ ở đây

- Không

- Cô muốn sao *áp sát lần nữa

- Tôi ... tôi... được, ngủ thì ngủ *đẩy ra

- Hừm, biết nghe lời đấy

- *đáng ghét nụ hôn đầu của mình, chắc mình từ fan thành anti luôn quá

- *lấy mền

- Tôi ngủ dưới đất

- Cô cứ ngủ trên đây đi, tôi không làm gì cô đâu

- *hừ, để xem

*lên giường

- Được, tôi ngủ ở đây



Sáng hôm sau

- Oáp ...

- Hửm, anh ta đâu rồi

- *thôi kệ thay đồ ăn sáng, rồi đi làm đã

Xuống lầu

- Chào bác ạ

- *liếc

- *liếc gì chứ, không chào lại thì thôi. Bác ấy vốn dĩ không ưa mình, biết vậy khỏi chào

- Hạo Nhiên đâu rồi ạ

- ...

- *aizzz, ngượng quá

- Tôi đây

- Ôi con trai yêu dấu của mẹ, ăn sáng thôi nào, mẹ đích thân nấu bữa sáng cho con đấy *chạy lại

- *lật mặt nhanh thật

- Không cần đâu mẹ, con ăn ở công ty

- Sao vậy được, đồ ăn nhà làm tốt hơn mà

- Đi thôi, Tuyết Nhi

- Ừm

- *con bé đó rất giống Tiểu Niệm, Không lẽ là nó, không thể nào mình phải báo cho bà ấy biết mới được

- Alo ...

- Sao vậy Anh Nhi

- Hình như tôi đã thấy được con gái của bà rồi

- Thật sao... nó ở đâu tôi phải rước con tôi về ngay

- Nhưng tôi không chắc lắm

- Chỉ cần thấy giống Cung Quỳ là biết ngay mà

- Bây giờ nó sống ổn lắm, hãy chờ một thời gian để tôi xác nhận hẳn đưa nó về

- Được, nhờ bà chăm sóc con bé

- Có sao đâu, con bà như con tôi mà

- Được

Mọi người thắc mắc vì sao Anh Nhi lại gọi không một chút do dự, bởi vì Anh Nhi và Tiểu Niệm là một đôi bạn thân, Hạo Nhiên lúc nhỏ thường được Tiểu Niệm chăm sóc nên Anh Nhi cũng coi con của cô ấy như con mình

- *sao mình không nhận ra sớm hơn chứ

- *Nếu con bé Tuyết Nhi ấy thật sự là con của Tiểu Niệm thì chắc chắn mình sẽ cho con trai mình lấy nó

- *không biết sự thật liệu có như mình mong muốn

- Haizzzz

- Alo *cầm điện thoại lên