Trên đường đến công ty Tuyết Nhi đã suy nghĩ rất nhiều, lúc trước cô ước không cần gặp lại ba mẹ ruột bởi vì gia đình lúc đó quá là tuyệt vời, nhưng bỗng dưng bị người khác xem thường khi là trẻ mồ côi lại làm cho Tuyết Nhi muốn tìm ba mẹ ruột của mình
Trên suốt quãng đường tới công ty Hạo Nhiên chỉ thấy được vẻ mặt đượm chút buồn của Tuyết Nhi mà lại nói với nhau chỉ được vài câu
Bỗng Tuyết Nhi nhớ ra Tiểu Niệm, tuy chỉ gặp nhau một lần nhưng lại để cho cô ấn tượng sâu sắc về bà ấy, ở bên cạnh bà cô có hơi ấm như đã quen nhau từ trước vậy
Đang tính nói Hạo Nhiên chở mình đến nhà bác ấy thì gặp Hoàng Thanh và mẹ anh ấy đang đi dạo, chạy ngang qua
Hạo Nhiên thấy vậy liền nhìn sang Tuyết Nhi nói : "có muốn xuống thăm họ không?"
Tuyết Nhi thở dài nhưng cô vẫn muốn đu cùng Hoàng Thanh và bác gái vì bác ấy cũng như mẹ của cô vậy :"Tôi đi chung với họ, được chứ?"
Hạo Nhiên biết cô đang buồn cần được khuây khỏa, cũng thừa biết cô và Hoàng Thanh thân với nhau như thế nào nên cũng đành chấp nhận
Hạo Nhiên đưa Tuyết Nhi xuống xe, đi tới chỗ Hoàng Thanh và mẹ cậu ấy đang tập thể dục
Tuyết Nhi mĩm cười thật tươi nhìn mẹ Hoàng Thanh nói :"Hôm nay con đi chung với bác nhé"
Mẹ Hoàng Thanh có hơi bất ngờ vì Hạo Nhiên như thế mà cũng để cô đi được sao, nhưng bà ấy cũng rất vui vì Tuyết Nhi giống như con gái ruột của bà mà : "Được thôi, còn Hạo Nhiên..."
Hạo Nhiên muốn giải đáp sự thắc mắc của bác nên cũng trả lời luôn :"Thật ra tâm trạng của Tuyết Nhi đang không tốt, nếu được mong bác cho cô ấy ở cùng bác một lát, còn con thì vẫn đến công ty ạ"
Hoàng Thanh đứng cạnh bước tới vỗ nhẹ vào vai Hạo Nhiên thì thầm :"Anh làm Tuyết Nhi buồn sao?"
Hạo Nhiên thở dài nói :"Muốn biết mọi chuyện thì cứ đi với tôi hoặc hỏi trực tiếp Tuyết Nhi"
Hoàng Thanh tuy chưa biết chuyện nhưng anh cũng dõng dạc nói nhỏ với Hạo Nhiên rằng :"Tôi biết bây giờ người cô ấy chọn là anh, nhưng nếu anh làm cô ấy buồn tôi sẵn sàng dành lại cô ấy bất cứ lúc nào"
Hạo Nhiên đáp lại với vẻ mặt đầy tự tin :"Yên tâm đi, người làm cô ấy buồn, dù là kẻ nào đi chăng nữa, cũng không bao giờ phải là tôi"
Nói rồi Hạo Nhiên tạm biệt mọi người và lên xe đi đến công ty, Hoàng Thanh cùng Tuyết Nhi và mẹ mình tập thể dục, sau đó đi công viên chơi
Hoàng Thanh đang đẩy xích đu cho Tuyết Nhi thì bỗng cô nhớ lại chuyện lúc nhỏ và phì cười
10 năm trước
Tuyết Nhi :"Hoàng Thanh đẩy xích đu giúp em nhé"
Hoàng Thanh :"Được rồi, Tuyết Nhi ngồi cho vững không lại té đấy"
Tuyết Nhi dõng dạc cười đầy tự tin: "Anh cứ đẩy đi, em không sao đâu mà"
Nói rồi Hoàng Thanh đẩy chiếc xích đu cho cô, chỉ là một cô bé nhỏ nên tay Tuyết Nhi giữ dây không chắc mà đã bị tuột tay ra
Tuyết Nhi té ngã xuống và òa khóc lớn
Lúc đó bỗng có một anh trai chạy lại cùng lúc với Hoàng Thanh, anh ấy cũng là người chơi ở trong công viên
Anh ấy và Hoàng Thanh cùng đỡ cô, tuy không quen biết nhưng cô rất cảm động
Cô đứng dậy cảm lau nước mắt và cảm ơn hai người họ, kể từ lúc ấy cô bắt đầu thích chàng trai kia, cũng có chơi cùng với nhau vào lần nhưng anh trai kia phải chuyển đi
Đến giờ cô cũng không biết anh ấy tên gì, ở đâu và là ai, nếu được, cô mong gặp lại anh ấy một lần nữa
...----------------...
Tuyết Nhi bật cười nhìn Hoàng Thanh nói:"anh có nhớ 10 năm trước cũng tại một chiếc xích đi không?"
Hoàng Thanh đẩy xích đu nhẹ hơn nhìn Tuyết Nhi cười và nói :"Sao mà anh quên được chứ"