Không Thể Không Nói

Chương 57: Lục Mân Sâm




Lần đầu tiên Lục Mân Sâm nhìn thấy Tô Dư, lúc đó cô đi theo sát phía sau được Lục Chương nắm tay bảo vệ.

Một cô gái vô cùng xinh đẹp với khuôn mặt trong sáng và ngây thơ nên rất nổi tiếng trong trường, chắc có lẽ bị mọi người cho rằng đó là bạn gái nhỏ của Lục Chương, đây là ấn tượng đầu tiên của hắn, sau đó hắn không còn cảm thấy hứng thú tìm hiểu nữa.

Lục Chương vì cô mà đặc biệt đưa ra một điều kiện, Lục Mân Sâm đã sớm cho người điều tra xem tính cách của con trai chị gái mình là gì, hắn cũng nói trước một câu là không cho phép yêu sớm.

Hắn không thường xuyên ở nhà họ Lục, cũng không bận tâm đến một cô gái nhỏ sống trong đó. Dù hắn không có ý định kết hôn và sinh con, hắn cũng không muốn Lục Chương gặp rắc rối với những người khác rồi gây ảnh hưởng đến thanh danh của nhà họ Lục.

Lục Mân Sâm không quan tâm tới việc Tô Dư đến ở nhà họ Lục, dù trước đây cô ở trong cô nhi viện, sau này đi theo Lục Chương quay về nhà. Nhà họ Lục cũng sẽ không bạc đãi cô, coi như đây là những ưu đãi mà họ dành cho cô.

Ông nội Lục đã sớm chuyển qua nhà cũ để dưỡng tuổi già. Nhìn chung thì nhà họ Lục không còn người cũ nào, công việc ổn định cộng thêm việc tăng ca khiến Lục Mân Sâm quen sống gần công ty. Nếu hắn không cho người tiếp tục điều tra quá khứ của Lục Chương, có lẽ sẽ không thể nào nhìn thấy được bức ảnh đó.

Màn đêm yên tĩnh bao trùm trong bóng tối, Lục Mân Sâm ngồi sofa nhìn bức ảnh trên tay, có phần sửng sốt.

Hai gương mặt quen thuộc in sâu vào mắt hắn, hai người họ đang dắt trong tay chính là phiên bản thu nhỏ của Tô Dư và Lục Chương mới vừa trở về nhà họ Lục, còn kèm theo một bản báo cáo tai nạn xe.

Lục Mân Sâm đã nghe nói về kế hoạch ra nước ngoài của họ, hắn luôn cho rằng hai người đã định cư ở nước ngoài, nên không có tin tức gì nhiều năm nay, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một vụ tai nạn xảy ra.

Chỉ cần một bước đột phá, với tiền bạc và quyền lực của nhà họ Lục thì muốn có được kết quả là chuyện rất đơn giản.

Lục Chương có dính dáng đến vụ tai nạn xe đó, nhưng dường như Tô Dư lúc tỉnh dậy thì lại không có một chút ấn tượng nào.

Lục Mân Sâm biết rằng mình là người lạnh lùng, không quan tâm mọi thứ xung quanh ngoại trừ công việc, nhưng hắn luôn tôn trọng người thầy Tô thiên tài, người đã nuôi dưỡng hắn từ thời thơ ấu, quan hệ của bọn họ còn tốt hơn ba mẹ hắn nhiều.

Cái chết đột ngột của vợ chồng họ là niềm tiếc nuối vô cùng lớn đối với người đã trưởng thành như Lục Mân Sâm, dù không gặp nhau nhiều năm nhưng nếu hơn 20 năm trước đây, thầy không xuất hiện thì sẽ không có Lục Mân Sâm kiện toàn như bây giờ. Hai người bọn họ không chỉ là thầy trò, mà còn là bạn bè của nhau. Tất nhiên, hắn cảm thấy mình phải có trách nhiệm chăm sóc đứa trẻ mồ côi Tô Dư.

Lục Mân Sâm lớn hơn Tô Dư mười bốn tuổi, khi đó đối với cô, hắn chỉ đơn giản là một trưởng bối để ý tới tiểu bối.

Lục Chương chọn cách bảo thủ để chữa khỏi mắt cho Tô Dư, Lục Mân Sâm không phản đối.

Chỉ cần Tô Dư ở nhà họ Lục thì sớm muộn gì mắt cô cũng lành lại, tình cảm của Lục Chương dành cho cô không trong sáng. Nếu Tô Dư bằng lòng, Lục Mân Sâm cũng sẽ đồng ý để cô gả vào nhà họ Lục, vậy nên hắn không ngăn cản người khác nói rằng mình ngầm thừa nhận Tô Dư là con dâu.

Con đường mà hắn sắp đặt cho cô rất suôn sẻ, chỉ cần cô chăm chỉ làm việc thì những gì cô muốn làm trong tương lai sẽ thuận buồm xuôi gió.

Điều duy nhất hắn không ngờ tới là những rắc rối mà Tô Dư mang đến lại nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn.

Đôi mắt cô không tốt, nhìn không rõ, dưới ánh đèn mờ lại càng không nhìn thấy gì. Sau lần chạm mặt đầu tiên cô vô tình bị ngã, hắn đã đi tới đỡ lên thì cô gái này lại ngã vào người hắn tiếp, cả người cô giật nảy mình, đôi mắt to tròn xinh đẹp của cô khiến bao người ngẩn ngơ.

Lục Mân Sâm dừng lại, nhưng hắn chỉ giúp cô đứng thẳng mà không để cô nhận thấy những dao động nhất thời trong mình.

Dáng dấp của cô thật sự rất đẹp, Lục Mân Sâm không phủ nhận điều đó, nhưng liệu cô có phải là con gái của người thầy suốt ngày trêu chọc mọi người hay không, điều đó cũng khiến hắn hơi có chút nghi ngờ.

Hắn kính trọng thầy giáo của mình, nhưng trong thâm tâm cũng cảm thấy con gái của người đó không thể nào có tính cách dễ thương như Tô Dư được.

Tai nạn nhỏ khi mới gặp chỉ làm hắn có ấn tượng sâu hơn một chút về cô, nhưng sau này sống chung cũng đủ khiến hắn cảm thấy rất đau đầu, dù hắn có đối xử với Tô Dư bằng thái độ nào đi nữa thì cô vẫn luôn sợ hãi hắn, thậm chí là lúc hắn yêu cầu cái gì, thì đó như là nguồn gốc chèn ép cô.

Dáng người mảnh khảnh khiến cô trông yếu ớt lạ thường, dáng vẻ đứng trước mặt hắn nhìn rất đau lòng, mỗi khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe trong phòng làm việc, Lục Mân Sâm lại thấy việc làm này còn khó giải quyết hơn công việc thường ngày. Không chỉ tự hỏi Lục Chương có bao giờ dạy cô cách tự lập hay chưa, mà còn phải nghĩ lại xem mình có quá nghiêm khắc hay không.

Nhà họ Lục không có đứa trẻ nào nhỏ tuổi hơn hắn, Lục Chương là được hắn đón nửa chừng rồi cấp tốc đưa sang nước ngoài, nên hắn không có kinh nghiệm gì để đối mặt với mấy cô gái nhỏ.

Lục Mân Sâm không thể dùng giọng điệu gay gắt chỉ trích cấp dưới, nhưng hắn cũng không thể thân thiết với tiểu bối như những người khác, hắn cảm thấy nếu con gái mình mà giống như cô thì sẽ là một thất bại trong việc giáo dục của hắn.

Giống như tính khí lãnh đạm của mình, hắn không chấp nhận việc quá cưng chiều con nhỏ.

Lục Mân Sâm không phải là người chỉ chăm chăm vào những việc vô bổ, thay vào đó là Lục Chương, có lẽ hắn nên cân nhắc xem liệu đứa trẻ đã trở về giữa chừng ấy có thể gánh được gánh nặng của những người thừa kế nhà họ Lục này không. Còn đối với cô gái nhỏ như Tô Dư, hắn chỉ có thể lui về sau, cô bé chưa từng trải qua biến cố lớn, khó có thể chịu được áp lực nặng nề.

Nhưng Lục Mân Sâm cũng phải thừa nhận rằng khi nhìn thấy cô vượt qua mọi yếu tố khách quan cùng với sự giúp đỡ của hắn để đáp đủ ứng yêu cầu, cảm giác tự hào của hắn còn cao hơn nhiều so với việc nghe trợ lý ở nước ngoài báo cáo thành công của Lục Chương. Đặc biệt là khi thấy cô nở nụ cười xấu hổ gọi chú Lục khiến hắn cảm thấy ngứa ngáy, hắn muốn chạm vào cái đầu xù xì của cô.

Hắn nghĩ chắc là do mình đã lớn tuổi rồi, muốn có một cô con gái ngoan hiền như cô, sau này Lục Chương cưới cô, cô cũng được xem như là người nhà họ Lục.

Cuộc sống của Tô Dư rất bất tiện, cho dù có nhà họ Lục sau lưng, nhưng khi bị bắt nạt thì vẫn khó lòng phòng bị được. Lục Mân Sâm biết tính tình của Tô Dư như thế nào, cô sẽ không trước mặt ai nói mấy chuyện này.

Cô sống trong nhà họ Lục, thay mặt họ tham gia một số bữa tiệc, mọi người cũng sẽ biết rõ thái độ của hắn.

Để ý đến cô là phương pháp thư giãn hàng ngày của hắn, trợ lý Nguyên và má Trương sẽ kể chi tiết mọi thứ về cô. Buổi sáng ăn thêm một quả trứng, buổi trưa ngủ trễ năm phút, buổi tối thì xem phim truyền hình nhập tâm đến mức chảy nước mắt cũng đủ khiến hắn cảm thấy buồn cười.

Tính khí của cô cực kỳ nhạy cảm, chỉ cần một điều nhỏ nhặt thôi là đã có thể khiến cô khóc.

—————————-

Lục Mân Sâm thích nắm mọi thứ trong tay mình, ngay cả khi cô vô tình gặp phải nhiều rắc rối, hắn vẫn cảm thấy cô chỉ là một cô gái nhỏ bé cần rất nhiều chỗ để phát triển.

Cô là một cô gái biết tôn trọng, lễ phép, ngoan ngoãn và rất dễ mến, vì vậy Lục Mân Sâm chưa bao giờ nghĩ rằng đêm hôm đó cô sẽ yên lặng ở bên cạnh mình như thế.

Hắn ghét việc kết hôn, bệnh sạch sẽ khiến hắn cảm thấy ghét việc gần gũi với người khác, nhưng ông nội lại muốn dùng tất cả cách để ép buộc hắn, Lục Mân Sâm không ngờ tới điều đó.

Lục Mân Sâm biết ông nội không thích hai người chị kia, và theo lẽ đó ông cũng không có tình cảm với Lục Chương, người lớn lên trong trại trẻ mồ côi.

Hắn đã cố gắng nỗ lực hết sức mình, Lục Mân Sâm lớn lên trong nhà họ Lục nên hắn đã học hỏi được rất nhiều điều, việc ngăn cản một cô bé cũng đơn giản nhưng ban đầu Tô Dư nghe lời hắn mà đi thì cũng kịp đấy.

Lúc đó ý thức của Lục Mân Sâm đang có chút vấn đề, nhưng thần trí của hắn vẫn tỉnh táo, biết cô gái này đã được mình che chở từ lâu nhưng hắn vẫn ôm theo tâm tư khác mà đi tới.

Vụ lộn xộn sau đó khiến người ta không thể đối mặt, khuôn mặt xinh xắn của cô có chút tái nhợt, vẻ mặt ngây thơ khóc lóc khiến Lục Mân Sâm cảm thấy có lỗi, hắn cảm thấy có lỗi với Tô Dư.

Cô bắt đầu thở gấp làm Lục Mân Sâm nhớ tới người thầy của mình, cảm thấy sau khi mình chết đi mà có gặp được hai vợ chồng bọn họ, chắc chắn hắn sẽ được dạy dỗ một trận.

Hắn hôn cô không chỉ là một lần, khi quay lại phía sau, hắn thậm chí còn bị mê mệt với những âm thanh ngọt ngào của cô bên tai hắn gọi chú Lục. Cô quá ngoan ngoãn và nghe lời.

Lục Mân Sâm không từ chối tiếp xúc với Tô Dư, nhưng sự việc này hoàn toàn nằm ngoài kế hoạch của hắn. Tình cảm của Tô Dư dành cho Lục Chương không trong sáng, nhưng hắn không thể đồng ý cuộc hôn nhân giữa cô và Lục Chương được.

Là lỗi của hắn nên Lục Mân Sâm sẵn sàng bồi thường cho cô một số tiền lớn, nhưng khi cô thì thầm nói muốn ở bên cạnh mình, hắn đã im lặng hồi lâu. Lục Mân Sâm nhìn cô lo lắng cựa quậy ngón tay, cuối cùng cũng trả lời ‘được’.

Khi hắn được bốn năm tuổi, hắn đã mơ hồ cảm thấy ba mẹ đối xử với mình khác với chị gái.

Nhà họ Lục thời đó cũng nổi tiếng nhưng không được như bây giờ, chị gái hắn bị bệnh tim, lớn hơn hắn mấy tuổi, có ý muốn độc chiếm rất mạnh. Dù là ba mẹ chiều chuộng hắn một chút, chị ta sẽ khóc lóc làm nũng, còn ba mẹ hắn thì rất cưng chiều chị ta, lúc này cũng chỉ biết đi đến dỗ dành.

Lục Mân Sâm là người luôn đứng hạng nhất trong trường, chưa bao giờ khiến gia đình phải lo lắng, hắn không thích nói chuyện nên mọi người đã quen. Nếu như không có người giúp việc phát hiện lâu rồi chưa thấy hắn mở miệng nói chuyện, có lẽ tình trạng này sẽ kéo dài hơn.

Ông nội đã mời ba Tô Dư đến làm thầy, nói là thầy nhưng người đàn ông đó cũng được coi là một chuyên gia tâm lý học. May mắn là Lục Mân Sâm được thầy ấy nuôi dưỡng khi còn nhỏ, hắn cũng muốn đào tạo Tô Dư trở thành một người như mình. Nhưng khi đối mặt với Tô Dư, Lục Mân Sâm không có cách nào có thể đối phó với cô.

Hắn đã hứa sẽ để cô đi theo mình, nhưng hắn không có ý định chạm vào cô lần nữa, dù là để xoa dịu cảm xúc của cô hay cảm giác tội lỗi với cô. Lục Mân Sâm không phải là một kẻ ngổ ngáo ở tuổi đôi mươi, hắn biết làm cách nào để kiềm chế bản thân mình lại.

Nhưng cũng chính lúc đó, Lục Mân Sâm nhận ra mình cũng là đàn ông, hắn đã quen người phụ nữ từ chối ôm ấp của mình, nhưng hết lần này đến lần khác, hắn không thể từ chối được những cám dỗ “đơn giản” của Tô Dư.

Cơ thể của Tô Dư rất gầy, khi bộ đồ ngủ ướt dính vào người cô, đường nét cơ thể càng lộ rõ. Phòng tắm lớn như vậy, hắn cũng chỉ làm vài hành động cấm kỵ thôi là hốc mắt cô đã bắt đầu đỏ lên. Đợi đến lúc Lục Mân Sâm buông cô ra, đối với hắn mà nói thì đó chính là sự dày vò của thiên đường và địa ngục.

Lục Mân Sâm đã dặn cô không được ăn bậy bạ, nhưng cô lại càng nuốt nhiều hơn, còn đỏ mắt nhìn hắn, nói rõ là dù không nhìn thấy gì thì trước mắt cô chính là hắn.

Lục Mân Sâm đã từng rất nhiều người đẹp, không có giới hạn cũng có, mà những người không có chừng mực và quá mức phóng đãng đều nằm trong danh sách đen của hắn. Nhưng chỉ có mỗi Tô Dư là hắn không thể trừng phạt được, không thể nói cô, thậm chí vì lời nói của cô mà ham muốn trong hắn ngày càng to hơn.

Hắn cũng chỉ là một người đàn ông.

Cùng vui mừng như thế nhưng Lục Mân Sâm chỉ cảm thấy trong lòng mình có một cơn tức giận lan tràn, hắn biết cô vì ai mà đến gần mình, nếu Lục Chương không được tìm về nhà họ Lục, vậy sẽ không có ai giúp Lục Chương làm những việc như thế sao?

Ý nghĩ này càng làm cho hắn không vui, chỉ cảm thấy đây chính là lỗi của Lục Chương, tại nó mà hắn mới không dạy cô được.

Tô Dư rất thiếu cảm giác an toàn, cô thường đợi hắn về nhà trong những đêm tối vắng vẻ, cô cũng tính thời gian gọi điện cho Lục Mân Sâm khi hắn không bận đi công tác, dường như đã trở thành thói quen. Ngay cả Lục Mân Sâm cũng vậy, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để tiếp các cuộc gọi hàng ngày của cô.

Cô là một cô gái rất to gan, luôn thì thầm qua điện thoại không biết bao nhiêu lần rằng em nhớ chú rất nhiều, chú Lục. Giọng nói nhớ nhung ấy khiến Lục Mân Sâm im lặng, thậm chí hắn còn có suy nghĩ muốn bỏ những chuyến công tác để về bên cô.

Tô Dư chỉ là một cô gái yếu đuối và bất lực, cô cần hắn từ thể xác đến trái tim.

Loại suy nghĩ này trong nháy mắt lóe lên, ngay cả bản thân Lục Mân Sâm cũng cảm thấy thật nực cười. Có lẽ bởi vì không có phụ nữ xung quanh mình, nên đó là lý do tại sao hắn cảm thấy mềm lòng với cô gái nhỏ này.

Kiểu quá ỷ lại vào người khác của cô là điều mà Lục Mân Sâm luôn muốn sửa, nhưng dưới giọng nói nhớ hắn, Lục Mân Sâm chỉ có thể hết lần này đến lần khác làm theo lời cô.

Hắn nhất định sẽ làm điều đó vào lần sau, lần sau sẽ nói với cô là đừng làm thế nữa.

Nhưng lần sau rồi lần sau, giống như không có hồi kết, ngay cả bản thân hắn cũng bắt đầu phát hiện ra mình đã vì cô mà vượt qua ranh giới.

Nhìn khuôn mặt ngủ say vào lúc sáng sớm của cô dường như đã thành thói quen, tự nhiên thấy cô nằm trên ghế sofa khi đêm về, Tô Dư rất thích cười, nhưng mỗi lần đều cười xấu hổ, đôi má ửng hồng và lông mày cong cong khiến hắn cảm thấy rất hạnh phúc.

Lục Mân Sâm đã từng lặng lẽ quan sát cô, nhưng dường như cô vẫn còn sợ hắn, chỉ thấy hắn nhìn chằm chằm như thế còn nghĩ rằng mình đã phạm phải sai lầm nào đó, cô lập tức đứng thẳng lưng lên, nụ cười cũng dần tắt đi.

Lông mi của Tô Dư rất dài, khi cụp xuống luôn khiến người ta thương tiếc, không thích cảm xúc dư thừa làm ảnh hưởng đến nhận định của mình về cô nên hắn bắt đầu để cho Tô Dư kết bạn ở trong trường, giao lưu với các bạn nam khác.

Thực ra, Lục Mân Sâm biết cô không biết cách giao lưu với con trai nên hắn chỉ muốn cô tiếp xúc nhiều hơn với các bạn nữ xung quanh mà thôi. Hắn không ngờ rằng cô lại nghe lời đến mức đó, chủ động cầm lấy cành ô liu của Cố Nam Trì.

Cô cùng Cố Nam Trì cùng nhau tan học, đi ăn tối chung với hắn, còn được người thân cận bên cạnh hắn đưa đi chơi, giống như một đôi bạn bè trai gái bình thường, ngoại hình hai người họ xứng đôi đến mức không thể chê vào đâu được.

Lúc Lục Mân Sâm cầm trên tay bức ảnh của hai người, hắn đã nghĩ rằng mình là một nửa của cô nên có quyền quan tâm đến mối quan hệ của Tô Dư.

Nhưng khi Tô Dư vui mừng và xấu hổ nói Cố Nam Trì là người tốt, Lục Mân Sâm nhận ra rằng mình không thể giữ được bình tĩnh như đã tưởng tượng, hắn nghĩ mình nên dạy cho cô một bài học, nói với cô rằng đàn ông là những kẻ không đơn giản.

Như Lục Mân Sâm tưởng tượng, Tô Dư sửng sốt một lúc rồi đồng ý chấp nhận, nhưng cơ thể run rẩy của cô đang nói với hắn rằng cô sợ hắn hơn bao giờ hết.

Lục Mân Sâm không còn là một thanh niên trẻ tuổi không biết gì, hắn biết cô sợ điều gì, nhưng hắn không thể nói cho cô biết nguồn cơn tức giận của mình. Lục Mân Sâm chỉ có thể nói rằng cô và Cố Nam Trì không hợp nhau, nhưng có lẽ chỉ có hắn mới biết trong lòng mình đang nghĩ gì.

Mọi chuyện tiếp theo đều nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn, Lục Mân Sâm không muốn nhìn thấy nước mắt của Tô Dư rơi, cô là một người ngoan ngoãn và nghe lời, khi rơi nước mắt chứng tỏ cô thực sự rất đau buồn.

Lục Mân Sâm đang dần phân vân không biết có nên kể cho Tô Dư nghe về ba mẹ cô hay không, nhưng dường như cô đã cho qua chuyện quá khứ, và dưới sự do dự ấy, hắn không muốn cô cảm thấy tiếc nuối về cái chết của ba mẹ mình.

Nhưng cô làm nhiều thứ như thế, tất cả là vì Lục Chương.

Lần đầu tiên Lục Mân Sâm cảm thấy lòng mình nguội lạnh khi bị tàn nhẫn lừa dối như vậy, lòng nguội lạnh đến mức nói ra hai chữ người tình, hắn chưa từng mong đợi ai, chỉ có cô là khác.

Dường như Tô Dư rất hiểu cách nắm hắn trong lòng bàn tay, từng bước từng bước khiến hắn cảm thấy cô không thể rời bỏ mình, chỉ có thể cưng chiều cô hơn. Sau khi cô lấy được sự tin tưởng từ hắn thì bắt đầu quăng sang một cái tát, khiến cho hắn tỉnh táo lại.

Sau khi lừa được hắn, cô vẫn có thể mỉm cười gọi chú Lục.

Lục Mân Sâm nhìn cô, nhưng cuối cùng hắn vẫn không trút cơn giận từ tận đáy lòng về phía Tô Dư.

Có lẽ mối quan hệ người tình có thể giúp hắn sắp xếp suy nghĩ của mình về cô.

——————————–

Sau khi xác định quan hệ, không còn cảm giác cấp bậc rõ rệt như Lục Mân Sâm tưởng tượng. So với việc hắn có ý đồ khiến mình tỉnh táo hơn, thì dường như Tô Dư rất thích thực hiện nghĩa vụ của một người tình.

Cô đang đợi hắn ở nhà, có lẽ lại ngủ trên ghế sofa, mỗi đêm Lục Mân Sâm đều nghĩ đến chuyện này.

Tô Dư chỉ đơn giản là thích ở bên hắn, hoặc là vẫn muốn cắt đứt đường lui với Lục Chương, điều này đối với Lục Mân Sâm không mấy quan trọng. Đam Mỹ H Văn

Hắn đã biết suy nghĩ của mình từ lâu, thậm chí hắn còn đã sử dụng Cố Nam Trì như một quân cờ, cô có cố gắng trốn thoát cũng vô ích.

Lục Mân Sâm rất bình tĩnh, hắn còn cảm thấy mình quá bình tĩnh, sẽ có ngày hắn thậm chí sẽ không bận tâm nếu cô lại nói dối mình lần nữa.

Cô đúng là một cô gái sợ cô đơn, cho dù là nói dối hắn, sẵn sàng trở thành người tình không thể bước ra ngoài ánh sáng, Lục Mân Sâm thực sự cảm thấy rằng mình ở bên cạnh cô không đủ.

Điều khiến hắn băn khoăn nhất chính là tuổi tác.

Đối với một người đàn ông mà nói thì hắn đang ở thời kỳ sung mãn, nhưng đối với Tô Dư, hắn là chú Lục, một người hơn cô nhiều tuổi.

Rõ ràng là tương lai vẫn còn rất xa, nhưng hắn không thể không nghĩ đến việc nếu sau này mình không còn nữa, một cô gái như cô sẽ làm gì đây? Ngay cả khi hắn cho cô tiền, cho cô phòng, cũng không cảm thấy cô vui vẻ chút nào, dường như chỉ cần có hắn ở bên cô thôi là đã vô cùng hạnh phúc rồi.

Không khó để nhìn rõ suy nghĩ của cô, nhưng thật sự hiểu được hết suy nghĩ của cô thì lại là một chuyện khác.

Cuộc sống yên ổn khiến hắn gần như quên mất Lục Chương, người đang ở nước ngoài. Cho đến khi mắt của Tô Dư lành lại, hắn mới cảm thấy rằng mình nên làm điều gì đó.

Ngay cả khi Lục Chương trở về nước, cũng là để đối mặt với mối quan hệ giữa hắn và Tô Dư, Lục Mân Sâm không muốn Tô Dư trở thành một người tình bí mật, thậm chí hắn còn bắt đầu muốn có một đứa con của riêng bọn họ.

Chỉ là hắn không ngờ Lục Chương lại có thể can đảm đưa Tô Dư ra nước ngoài.

Rõ ràng là trong lúc hai người họ giằng co với nhau, Tô Dư bị vài câu nói của Lục Chương đả động, Lục Mân Sâm biết lý do dễ dàng nhất để đưa cô đi, chỉ có nghe được câu trả lời kia, Tô Dư mới chịu đi cùng với Lục Chương.

Chưa bao giờ Lục Mân Sâm lại thù Lục Chương đến thế, sự tức giận bùng cháy từ tận đáy lòng. Cho dù Lục Chương là đứa bé được nhà họ Lục âm thầm giấu, đối với Lục Mân Sâm, nó chẳng khác gì một công cụ để kế thừa họ Lục trong tương lai.

Không ngờ Lục Chương lại giấu người đi, lúc Lục Mân Sâm tìm được cô thì đã trôi qua hơn một tháng. Tô Dư gầy trở lại, sắc mặt tái nhợt, cơn sốt khiến ý thức của cô không tỉnh táo, cả người như muốn bốc hỏa, cơn tức giận bị đè nén của Lục Mân Sâm ngay lập tức biến thành đau lòng.

Rõ ràng Lục Chương không hề chăm sóc cô, nhưng vì tránh để hắn tìm được Tô Dư mà nó đã không đến thăm cô hơn một tháng, thật sự rất ích kỷ.

Lục Mân Sâm vừa tức vừa giận ôm Tô Dư rời đi, hắn phải dùng tu dưỡng nửa đời để kìm nén sự tức giận đối với Lục Chương.

Nhưng lần chia tay này khiến hắn xác định lại suy nghĩ của mình, hắn nên có một mối quan hệ chính thức với Tô Dư.

———————————–

Lộ Lộ khi còn nhỏ rất ít nói, nhưng khi lên bốn năm tuổi, cô bé dần bộc lộ bản tính nghịch ngợm, là con út trong gia đình được mọi người chiều chuộng hết mực.

Tô Dư không thể chịu nổi việc làm nũng của cô bé, còn Lục Mân Sâm thì rất hiếm khi cưng chiều Lộ Lộ, giống như chuyện ngủ một mình, hắn cực kỳ kiên quyết với chuyện đó.

Lộ Lộ tuy còn nhỏ nhưng đã biết nhiều, luôn ôm chặt lấy chân hắn rồi nói một cách thiếu thuyết phục: “Hôm nay con muốn ngủ với mẹ, lâu rồi con không gặp mẹ. Lần trước ba len lén đi công tác chỉ là cái cớ thôi, cái chính là đi tìm mẹ của con.”

Gương mặt Lục Mân Sâm không biến sắc, xoa đầu cô bé nói: “Con giỏi lắm, không chỉ thông minh mà tính tự lập cũng mạnh hơn ba với mẹ rồi. Lúc ba cỡ con, ba không dám ngủ một mình đâu, hâm mộ con thật đấy, cực kỳ giỏi luôn, ba còn không làm giống như con được.”

Lâu rồi Lộ Lộ chưa được ai khen, vừa nghe ba khen được vài câu là có cảm giác lâng lâng trong người, nói chẳng được mấy câu là cô bé đã đồng ý nhường mẹ cho ba một ngày, khiến cho Tô Dư mới bước ra từ phòng bếp cảm thấy rất bội phục.

Quan hệ của họ đã lâu như vậy rồi, có thể coi là cặp vợ chồng già, Tô Dư chưa bao giờ nghĩ rằng hắn lại có thể lừa trẻ con giỏi như thế.

Đây không phải là ngày đầu tiên Lộ Lộ nhường mẹ, có lẽ nên nói là Lộ Lộ chưa bao giờ thắng được con cáo già này.

Lục Mân Sâm không có ý định sinh đứa thứ 2, lúc đó công việc của Tô Dư đã đi đúng hướng. Trước đây cô từng là một giọng ca được nhiều người chú ý, hiện tại cô vẫn tiếp tục đi theo con đường đó tham gia lần lượt từng buổi biểu diễn.

Lục Mân Sâm đều tham dự mọi buổi biểu diễn của cô, hắn còn thu thập gần như tất cả các video. Từ lần đầu tiên cô đứng trên sân khấu với thị lực kém ở trường đại học cho đến nay, Lục Mân Sâm đều đã có các video trong tay.

Tô Dư tình cờ phát hiện hắn còn cắt video cô đi tranh giải hồi còn bé, cô vừa buồn cười cũng đồng thời vừa cảm động. Nhưng cô thật sự rất bận, không được về nhà mỗi ngày.

Ngược lại Lục Mân Sâm thường bay đến tìm cô, thỉnh thoảng mang theo Lộ Lộ, Tô Dư cũng không đuổi về, cô muốn hắn ở lại bên mình.

Nhưng nếu nhắc tới người bận rộn nhất có lẽ là Lục Chương, anh đã gia nhập tập đoàn Lục thị và dần dần tiếp quản những gì mà Lục Mân Sâm yêu cầu anh làm.

Lục Chương có hơi ngăn cách với Lộ Lộ, nhưng anh không thể chịu được việc Lộ Lộ làm nũng, anh cũng giống như Tô Dư vậy, chiêu làm nũng nào của cô bé cũng không ngăn được.

Lục Mân Sâm nhớ rất rõ gương mặt tái nhợt của Tô Dư lần trước nên hắn không có ý định sinh thêm con, hắn nói với Tô Dư chỉ cần có Lộ Lộ là đủ rồi, không cần thêm đứa thứ hai.

Tô Dư không thích nghe hắn nói những điều như vậy, cô luôn véo mặt Lục Mân Sâm để hắn mỉm cười, trông trẻ ra hơn mười tuổi đấy chứ.

Lúc đó Lộ Lộ cũng muốn làm theo cô, muốn bóp vào mặt ba nhưng cô bé quá thấp, phải vật lộn để leo lên chân Lục Mân Sâm. Chưa kịp leo xong là đã bị ba đè đầu lại, chỉ có thể bẻ tay ba.

Hôm nay cũng vậy, Tô Dư bị hai ba con chọc cười, bất đắc dĩ nói: “Em sinh con gái ra không phải là để cho anh trêu chọc đâu.”

Ngược lại Lục Mân Sâm lắc đầu nhìn cô nói: “Em nhìn con bé đi, cái gì cũng muốn tham gia vào, mỗi lần mấy bạn nhỏ trong nhà trẻ mắc lỗi gì cũng đều có mặt con bé, quá nghịch ngợm rồi.”

Lộ Lộ không phục nói: “Mẹ nói con giống ba mà, chắc chắn trước kia ba cũng nghịch ngợm y như con vậy.”

Lục Mân Sâm dừng một chút, nhìn về phía Tô Dư.

“Tô Dư? Em có nên giải thích gì đó không?”

“Cũng không có gì đâu, lúc trước con bé muốn nghe em kể chuyện….. Thôi quên đi, khó khăn lắm em mới được nghỉ ngơi một tháng, anh hỏi nhiều vậy sao em trả lời được?” Tô Dư vội vàng đổi chủ đề: “Lộ Lộ tới đây ngồi xuống đi, đừng làm phiền ba con nữa.”

Tô Dư cũng có hơi chột dạ, dù sao muốn dỗ dành Lộ Lộ cũng không dễ dàng, kể một chút chuyện cũng là bình thường thôi.

“Đúng lúc gần đây công ty không có việc gì cần anh ra mặt, ngày mai chúng ta đi biển nửa tháng đi.”

Lộ Lộ vừa nghe nói tới biển, cô bé thề nói: “Con muốn bắt một con cá lớn, cực kỳ lớn, lớn cực kỳ.”

Cô bé còn cao chưa tới cái ghế mà suốt ngày thích nhảy nhót vui đùa, ngay cả ngồi câu cá còn không yên nói chi tới câu được cá lớn, Lục Mân Sâm thành thật nói: “Con không bắt được đâu.”

“Trước kia mẹ đã bắt được rồi. Mẹ sẽ dạy con mà.”

Tô Dư quay người đi vào bếp lần nữa, mặt không chút thay đổi tránh đi đôi mày nhướng lên của Lục Mân Sâm.

Dù sao cũng là dỗ con nít, chính mình phóng to chuyện lên cũng không có gì ngạc nhiên, hắn không nói cũng không thể trách cô được, bây giờ quan trọng nhất là ăn cơm tối!