Không Thể Không Nói

Chương 53: Chú Ý Sức Khỏe




Tô Dư không biết tại sao Lục Mân Sâm lại thờ ơ với chuyện kết hôn như vậy, cho dù tình cảm của hai người có phai nhạt thì ít nhất cũng phải có khoảng thời gian hòa hoãn chứ.

Cũng không phải là nguyên nhân do Tô Dư được, cô không có xuất thân, cũng không đáng để tổng giám đốc tập đoàn Lục thị lừa mình kết hôn.

Về nhiều mặt mà nói thì hắn mới là người phải chịu đựng.

Cô nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ luôn tới chuyện ba mẹ hắn.

Lúc đầu chị gái Lục Mân Sâm bị bệnh tim nên không thể kế thừa công việc kinh doanh gia đình, ba mẹ sinh ra hắn hoàn toàn vì nhà họ Lục, mà công sức ba mẹ Lục đầu tư trên người hắn cũng không bằng chị gái giả.

Hắn rất thông minh, nhưng tính cách lúc còn nhỏ có vấn đề, rất ít khi giao tiếp với người khác, chính là người thầy kia đã đưa hắn ra ngoài.

Sau khi chị gái giả mất đi, ba mẹ hắn cũng bắt đầu không về nhà, thậm chí còn không làm bộ như trước đây, bỏ mặc hắn và chị gái thật ở nhà.

Đúng là trước đây Lục Mân Sâm có nói quan hệ giữa mình và mẹ Lục Chương không tốt đẹp lắm.

Mẹ của Lục Chương, cũng là chị gái ruột đã từng bắt nạt Lục Mân Sâm khi còn nhỏ, nhưng sau đó đã bị thầy của hắn phát hiện mới chấm dứt hành vi này lại.

Cũng vì sự việc đó, thầy của Lục Mân Sâm đã đề nghị ba mẹ hắn tìm một gia sư cho con gái họ, hai người không tìm hiểu kỹ nguyên nhân mà chỉ thản nhiên đồng ý. Ngược lại khi bên ông nội Lục biết chuyện này đã rất tức giận, ông gọi hai vợ chồng về mắng mỏ một trận, cũng càng không thích chị gái Lục Mân Sâm.

Dù kết thúc chẳng ra sao nhưng cô gia sư mới được mời lại tình cờ trở thành vợ tương lai của thầy giáo, ban đầu cả hai không hợp nhau, sau cùng tới với nhau cũng coi như đã kịch nghệ hóa.

Kịch Nghệ Hóa: Ý là tạo ra xung đột mâu thuẫn rất kịch nghệ.

Tô Dư nghĩ rằng Lục Mân Sâm không có hy vọng đối với hôn nhân là vì ba mẹ của hắn, dọc đường đi cô không biết phải nói gì thêm.

Tô Dư nghĩ rằng Lục Mân Sâm không có hy vọng đối với hôn nhân là vì ba mẹ của hắn, dọc đường đi cô không biết phải nói gì thêm.

Khi trở lại nhà họ Lục, Lục Mân Sâm chuẩn bị đi cất những thứ vừa mang về từ ông nội vào căn phòng trước đây của cô, Tô Dư đã ngăn hắn lại.

Cô do dự như đang suy nghĩ làm sao để nói cho hay, cuối cùng cắn môi nói: “Chú Lục, hồi nhỏ em thường hay chơi trò chơi gia đình, em luôn muốn trở thành cô dâu nhưng anh Chương lại không biết, mỗi lần chơi thì anh ấy đều kêu em làm em gái, cảm ơn chú đã thực hiện nguyện vọng của em….. Có thể lời em nói hơi ngây thơ, em cũng không biết tương lai sau này sẽ ra sao, nhưng bây giờ có thể ở bên cạnh chú là em vui vẻ lắm rồi, chú đừng vì chuyện của ba mẹ mà đau khổ nữa nha.”

Lục Mân Sâm đang cầm chiếc hộp trên tay, đôi mắt đen láy ánh lên dáng vẻ xấu hổ lại mạnh miệng của Tô Dư, cô là một người rất hiền lành, đôi môi đỏ mọng khép mở khiến người ta không thể kiềm lòng mà chạm vào.

Hắn nói: “Em về phòng tắm trước đi, hôm nay đi ra ngoài lâu như vậy, tắm xong sẽ thoải mái nhiều lắm.”

Phản ứng của Lục Mân Sâm vẫn không rõ ràng lắm, Tô Dư chỉ có thể thở dài, nghĩ có lẽ đây không phải lúc để nói về chuyện này nên hắn mới không muốn nghe.

Trước khi đi tắm, Tô Dư gửi cho Lục Chương một tin nhắn thoại, nói cho anh biết chuyện hôm nay của mình và Lục Mân Sâm.

Ngay cả khi Lục Mân Sâm có mâu thuẫn với việc kết hôn, nhưng đối với Tô Dư mà nói thì đây là một sự kiện lớn đối, người quan trọng nhất phải được thông báo.

Tuy nhiên, cô không dám nghe phản ứng Lục Chương, lập tức tắt máy ngay sau khi tin nhắn được gửi đi.

Cô hy vọng Lục Chương không nhận được tin nhắn ngay lập tức, như vậy mới có đủ thời để cô từ từ giải thích cho anh nghe.

Nước nóng từ vòi sen lớn rơi xuống người khiến Tô Dư cảm giác như đã trút hết gánh nặng xuống, cái gì tới rồi cũng sẽ tới, đến lúc đó cô đã chuẩn bị tinh thần phó mặc cho số phận rồi.

Nhưng tinh thần của Tô Dư mất một lúc lâu mới rơi xuống, bởi vì Lục Mân Sâm cũng đi vào phòng tắm.

Lục Chương vẫn còn vui mừng một hồi khi nhìn thấy tin nhắn của Tô Dư, nhưng sắc mặt anh liền đen lại sau khi nghe xong nội dung.

Anh gọi vài cuộc điện thoại cho Tô Dư, nhưng số điện thoại của cô đang tắt máy, anh đoán rằng cô sợ phải đối mặt với mình.

Lúc anh nhận được tin nhắn của cô thì đã hơn nửa giờ trôi qua.

“Xin lỗi anh Chương, em mới vừa đi tắm xong.” Tô Dư ho khan hai tiếng: “Anh ăn cơm trưa chưa vậy?”

Lục Chương bình tĩnh nói: “Chuyện gì xảy ra vậy Tô Dư?”

Tô Dư do dự một hồi lâu, sau khi soạn xong bản nháp trong lòng thì mới dám nói với anh: “Em muốn nói chuyện này cho anh biết, hôm nay… Em với chú Lục đi làm giấy chứng nhận kết hôn rồi.”

Cô đang ngồi trên giường, đôi môi đỏ thắm, còn Lục Mân Sâm đang đứng phía sau chải tóc cho cô.

Mọi sự tức giận của Lục Chương đều bị dập tắt khi nghe cô ho sặc sụa, bây giờ Tô Dư đã có con, đang là phụ nữ mang thai, không thể kích động được.

Một lúc lâu sau anh mới nói: “Tùy em thôi, ông ta cũng không phải là ba ruột của anh, em cảm thấy hạnh phúc là được rồi. Nhớ chú ý đến sức khỏe đấy, cơ thể em mới là quan trọng nhất.”