Không Thể Không Nói

Chương 13: Giảm Yêu Cầu




Editor: Mèo Con T'airy

Tô Dư vẫn nằm trong ngực hắn khóc nức nở, cô không nói lời nào, cũng không biết mình khóc bao lâu rồi, chỉ biết là cô khóc nhiều đến mức nấc thành tiếng.

Hai hốc mắt cô đỏ hồng hồng, thậm chí không hiểu sao mình lại tủi thân khi nghe được giọng nói của hắn.

Lục Mân Sâm để cô tựa vào ngực mình, hắn cầm khăn giấy lau sạch nước mắt của cô, chờ cô bình tĩnh lại mới hỏi: “Cố Nam Trì bắt nạt em sao?”

Tô Dư chui đầu vào ngực hắn không nói lời nào, lỗ tai cô nóng đỏ bừng bừng. Cô sợ trong lòng mình sẽ sinh ra tình cảm với Cố Nam Trì, cảm giác ấy khiến cơ thể cô bây giờ rất khó chịu.

“Nếu cậu ta bắt nạt em, nhà họ Lục này sẽ bắt cậu ta trả cái giá thật lớn.” Lục Mân Sâm xoa dịu cô: “Bé ngoan không cần phải sợ cậu ta.”

Giọng nói trầm ổn của hắn khiến Tô Dư từ từ bình tĩnh lại, ngón tay trắng nõn của cô nắm lấy áo sơ mi của hắn, nhỏ giọng khóc nức nở nói: “Anh ta không có bắt nạt em, là em sai.”

“Cậu ta đã làm gì?”

Tô Dư khẽ lắc đầu: “Em chỉ hơi sợ, chú Lục, rõ ràng là em không thích anh ta mà.”

Bây giờ lời nói của cô không mạch lạc chút nào, vừa hoảng loạn vừa gấp rút, nhưng Lục Mân Sâm biết cô đang muốn nói cái gì.

Hắn đưa tay khẽ vuốt ve gò má cô, lại sờ lên lỗ tai, nói: “Thích cậu ta sao?”

Tô Dư không biết nhưng lỗ tai của cô đỏ hơn, dường như nhịp tim đập ngày càng nhanh. Lồng ngực mềm mại của cô dán vào ngực hắn, ngay cả đầu ngón tay cũng đỏ lên.

Ngay cả mấy người lạnh lùng trong chuyện tình cảm cũng biết đây là ý gì.

“Em còn quá ngây thơ, đừng để tâm trạng trong lúc nhất thời chi phối cả cơ thể lẫn suy nghĩ.” Một lúc lâu sau Lục Mân Sâm mới nói: “Lúc tôi bằng tuổi em, tôi không có nhiều người yêu bên cạnh. Có vài người không môn đăng hộ đối, ngay cả suy nghĩ cũng không chung đường, hết lần này tới lần khác đều cho rằng đối phương là người phù hợp nhất, dù sau này không biết có trở thành một đôi hay không.”

Tô Dư biết hắn lại nói điều kiện gia đình Cố Nam Trì không tốt, lông mi cô vẫn còn vươn nước mắt, cô nói thay anh ta một câu: “Chú Lục, là em không xứng với anh ta.”

Cơ thể của cô đầy bệnh tật, trái tim cô cũng không thật sự yêu thương anh ta. Chuyện cô học được là cách trốn tránh và tủi thân, nhưng anh ta vẫn bao dung cô, Tô Dư thích cái cảm giác đó.

Rất thích.

Đầu ngón tay ấm áp đột nhiên mơn mớn đuôi mắt cô, Tô Dư khẽ nâng đôi mắt đỏ lên, nghe được Lục Mân Sâm nói: “Tôi không nghĩ là mình đã dạy em những lời như vậy, Tô Dư, tự ngẫm lại xem nếu gặp người phù hợp thì em sẽ tiến bộ thêm. Nhưng nếu không phù hợp với nhau, em đừng nên nghĩ mình không xứng với người khác như thế.”

Hai tay Tô Dư ôm chặt lấy hắn, Lục Mân Sâm hơi dừng lại, cuối cùng hắn không nỡ sửa tính ỷ lại của cô với một người đàn ông trưởng thành, chỉ nói với cô: “Em là người nhà họ Lục nên không cần cân nhắc mấy chuyện này, nếu em cứ nghĩ mình không xứng với cậu ta thì thứ tình cảm này không thể xem là thích được, em hiểu không?”

Cô khó chịu “vâng” một tiếng, như thể bị lời nói của hắn thuyết phục.

Hiếm khi giọng Lục Mân Sâm dịu dàng như vậy, nhưng sắc mặt của hắn khiến người khác nhìn không ra hắn đang suy nghĩ gì. Dĩ nhiên nếu so sánh với đứa trẻ mình nuôi bên cạnh với người ngoài, dù hai người không phù hợp với nhau đi nữa, Lục Mân Sâm luôn nghĩ rằng là người khác không xứng với Tô Dư.

“Đói bụng rồi sao? Chúng ta đi ăn cơm trước đi.” Lục Mân Sâm nói: “Cứ để cho trợ lý Nguyên xin cho em nghỉ học hai ngày, ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe.”

“Không cần xin nghỉ đâu ạ, em không đói bụng.” Tô Dư nhỏ giọng nói: “Cảm ơn chú Lục.”

Dường như tâm trạng của cô đã thả lỏng hơn lúc nãy, ngay cả hô hấp cũng đã nhẹ nhàng hơn. Nhìn gương mặt xinh đẹp ửng đỏ của cô khỏe hơn nhiều so với thường ngày.

Lục Mân Sâm dùng chăn bông che cô lại: “Nếu em chịu áp lực quá lớn thì cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, đừng cố gắng mở rộng quan hệ bạn bè của mình ra. Không thích Cố Nam Trì thì cứ thẳng thắn từ chối, đừng thể hiện tình cảm ra ngoài mặt, nếu không sau này em lại gặp thêm phiền phức.”

Eo của cô rất nhỏ, dù có ăn nhiều đến đâu thì vẫn không thể mập lên. Nhưng nói đúng ra thì là do cô không thích ăn, nếu không có ai ở bên cạnh nhắc nhở thì cô có thể bỏ mặc cơ thể mình đói nửa ngày.

Tay Tô Dư bất an cầm góc áo hắn, sau một lúc lâu cô mới cắn môi, nhẹ giọng nói: “Chú Lục, hình như em có một chút tình cảm với anh ta.”

Có lẽ lúc nãy cô nằm trong ngực hắn khóc một hồi lâu, lúc này Tô Dư rất tin tưởng Lục Mân Sâm. Hắn đã nói cô có thể tìm bạn trai, Tô Dư cũng cho rằng mình có thể nói chuyện này trước mặt hắn.

“Ý của em là cảm giác gì?”

Tô Dư hơi mờ mịt nói không nên lời, cô chỉ cảm thấy trong lòng mình có điều gì đó không ổn, dù sợ nhưng vẫn muốn lại gần. Bên người cô rất ít khi thấy người đàn ông nào xuất hiện, như Cố Nam Trì nói thích cô nhưng không muốn làm phiền nhiều tới cô, Tô Dư không biết có phải là do mình ảo tưởng hay là mình thật sự thích anh ta. Trên đường về nhà, đầu óc cô vẫn cứ rối tung khi nghĩ đến chuyện đó.

Hắn hỏi: “Không nói ra được sao? Trong lòng đang loạn tới mức không suy nghĩ được gì à?”

“…...Vâng.”

“Tô Dư, bởi vì cậu ta cứ suốt ngày quấn lấy em nên em mới suy nghĩ như vậy. Nếu như em thật sự có tình cảm với cậu ta, thì sẽ không biểu hiện như này đâu.” Tầm mắt Lục Mân Sâm từ từ dời khỏi gương mặt cô, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen bên ngoài: “Đi xuống ăn cơm, ăn xong có lẽ sẽ tốt hơn nhiều.”

Lời nói của hắn không cho phép người ta nghi ngờ, vốn dĩ Tô Dư cảm thấy xa lạ với thứ tình cảm này, tuy trong lòng cô có chút hụt hẫng, nhưng nếu cô có tình cảm thì nên biểu hiện như thế nào đây?

- ---------------------

Lục Mân Sâm có một cuộc họp online xuyên quốc gia vào lúc nửa đêm, nên hôm nay hắn mới về nhà sớm. Lúc nãy Tô Dư đã đem hết sức lực của mình ra khóc, nên bây giờ cô ăn cơm nhiều hơn thường ngày.

Trong mắt người khác thì có lẽ hôm nay cô gặp chuyện gì đó vui vẻ, má Trương không biết hai người họ ở lâu trong phòng làm gì, nhưng bà đoán chắc không phải là chuyện tốt.

Tô Dư không có cảm giác gì, sau khi tỉnh táo lại thì cô có chút xấu hổ. Cô cho rằng Lục Mân Sâm là kiểu người lạnh lùng không ai có thể xâm phạm, không ngờ chỉ vì chuyện nhỏ xíu này mà hắn lại an ủi cô.

Lúc nghe được hắn nói muốn trở về phòng, Tô Dư đặc biệt đứng dậy đi sau lưng gọi hắn, mặt cô hơi đỏ lên: “Chú Lục, em sẽ tự mình giải quyết chuyện của đàn anh Cố. Hôm nay cảm ơn chú nhiều lắm, sau này em sẽ cố gắng hơn.”

Cô không nhìn thấy nét mặt của Lục Mân Sâm, lúc cô cầm cây gậy trắng đi ngang qua người hắn thì trượt chân té lăn ra đất.

Tô Dư cảm thấy hơi xấu hổ, cô từ từ dùng tay mò mẫm đứng lên, cô không muốn phải yếu thế cầu xin hắn ôm mình như trước.

Không phải là cô chưa từng khóc, mà đây là lần đầu tiên cô cảm thấy sau khi mình khóc thì không cần sợ người khác lo lắng cho mình, cô đang dựa vào một ngọn núi cao lớn hùng vĩ.

Cô muốn mình có thể độc lập hơn.

Lục Mân Sâm hơi vươn tay ra, nhưng khi hắn nhìn thấy bóng lưng vui vẻ của Tô Dư thì lại đứng yên không động đậy.

Má Trương đang dọn dẹp bàn ăn, sau khi thấy Tô Dư đã về phòng thì mới lên tiếng nói: “Tổng giám đốc Lục, ngài cũng đừng trách bà già này nhiều chuyện, nhưng mà tính cách của con bé Tô Dư yếu đuối lắm, không thích hợp với mấy kiểu bị thúc ép đâu, hay là ngài để cho con bé tự đi đi.”

Một lúc lâu sau, Lục Mân Sâm mới lên tiếng: “Tôi biết.”

Lúc mới biết yêu thì đây là chuyện rất bình thường, nhưng bây giờ hắn cho rằng Tô Dư vẫn chưa đủ tuổi để yêu đương. Cô quá ngây thơ trong chuyện tình cảm, kiểu trẻ con hay tức giận như Cố Nam Trì không thích hợp trở thành đối tượng yêu đương với cô.

Suy nghĩ của Tô Dư trái ngược với hắn, cô không cảm thấy mình là một cô gái ngây thơ. Cô đã làm quá nhiều chuyện vượt qua ranh giới, cô giấu diếm mọi chuyện của Lục Chương mà không cho hắn biết.

Nỗi phiền muộn trong lồng ngực tích tụ từng ngày, nhưng hôm nay cô chỉ cần ôm ấp với Lục Mân Sâm một khoảng thời gian, cơn nóng nảy bực bội trong người đã biến mất dạng, khiến cho giấc ngủ hôm nay của cô ngon hơn.

Cô nên nghe lời hắn, không phải là vì Lục Chương mà là vì hắn cũng là một người lớn đáng tin cậy, không thể nào mắc sai lầm được.

Những thăng trầm ngắn ngủi trong cảm xúc khiến Tô Dư an lòng hơn nhiều, thậm chí cô còn mở mang đầu óc.

Có lẽ cô sẽ cảm thấy xấu hổ khi gặp lại Cố Nam Trì, Lục Mân Sâm nói rằng chỉ là lúc hai người bọn họ dựa gần nhau, cô có cảm giác thư thái yên tâm mà thôi.

Tương đối mà nói thì yêu cầu của Lục Mân Sâm đối với cô đã giảm đi đáng kể, không lâu trước đây hắn còn từ chối ý định muốn gần gũi của cô, chỉ là một câu nói đó không thể cắt đứt mọi ham muốn của cô được. Nhưng sau lần cô khóc nức nở ấy, hắn đã không ngăn cản cô đến gần nữa, thậm chí khi cô chui vào trong lòng hắn ngồi lúc hắn đang làm việc, Lục Mân Sâm không nói gì chỉ ôm eo của cô như trước.

Sau đó Tô Dư mới biết được chuyện của Lục Mân Sâm và Trình Oanh Oanh đã hoàn toàn kết thúc, hình như cô ta có bạn trai mới nên gần đây không gọi điện cho Tô Dư.

Khi đó cô đeo tai nghe dựa vào lòng Lục Mân Sâm, nghe bản nhạc mới nhất, cô kỳ lạ hỏi: “Chú Lục, không phải là cô Trình thích chú sao?”

Lục Mân Sâm lật xem nội dung cuộc họp ngày mai, nói: “Không mang lại lợi ích gì cho nhau, dù có thích thì cũng là mây bay thôi. Cô ta cũng không phải là người ngu, em không nên học theo cái cách suốt ngày nghe lời gia đình như cô ta, coi chừng sẽ lãng phí thanh xuân.”

Mối quan hệ của hai người cũng trở nên thân thiết hơn nhiều, thậm chí người được hưởng lợi từ mối quan hệ như Tô Dư cũng cũng trở nên nhanh nhẹn. Nếu không phải Lục Mân Sâm ngầm cho phép, một mình Tô Dư không thể làm được gì.

“Thích là cảm giác không thể kiểm soát được.” Tô Dư nói: “Lần trước đàn anh Cố có nói với em, dạo gần đây anh ta cũng bận rộn như chú vậy. Hình như là ba anh ta đã bắt đầu để cho anh ta xử lý chuyện trong nhà, gần nửa tháng rồi em chưa gặp lại anh ta.”

Lục Mân Sâm hơi khựng lại, hắn không nói là do mình cho người nhúng tay vào. Hắn kéo quần áo rộng của cô lên che đi nửa bộ ngực đã lộ ra ngoài.

Tô Dư đã dám đột phá bản thân mình nhiều hơn so với trước kia, nhưng vô tình cô cũng trở nên dính lấy hắn hơn. Nếu như trước đây thì Lục Mân Sâm sẽ nói chuyện rõ ràng với cô, nói cho cô biết cách nắm chặt lấy tương lai trong lòng bàn tay. Nhưng bây giờ hắn không dùng thủ đoạn cực đoan ấy nữa, bởi cô bé này sẽ khóc rất nhiều.

- -----------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Máu chó.

Xem ra thiên phúc cũng không dài lắm.