Không Thể Không Động Lòng

Chương 5: Dày vò




Trình Túc Vũ lúc này lại uốn người một cái, làm cho hai bên áo căng lên hai cúc áo trên cùng không biết vô tình hay cố ý lại bung ra để lộ bầu ngực trắng nõn, căng tròn đập ngay vào ánh mắt đã ướm màu dục vọng kia. Lí trí của Dương Dịch Hoài lúc này đã bị anh ném sang một bên, anh không nhịn được nữa mà vùi đầu vào ngực cô, ban đầu chỉ là hôn lên, hít lấy mùi hương của phần bầu ngực bên ngoài, nơi chiếc áo ngực che đậy những phần cần che anh vẫn không động đến.

Hai tay Dương Dịch Hoài cũng bắt đầu không chịu an phận, bóp lấy cặp mông tròn trịa của cô, Trình Túc Vũ lúc này lại khẽ kêu lên mấy tiếng, Dương Dịch Hoài càng hưng phấn hơn nữa, anh hôn từ bầu ngực rồi di chuyển lên trên, mút lấy phần xương quai xanh mảnh mai, rồi lại vùi mặt vào hõm cổ để lại mấy dấu đỏ ửng như quả dâu tây trên đó.

Động tác của anh mỗi lúc một mạnh bạo khiến Trình Túc Vũ vừa thoải mái, lại vừa khó chịu, bị anh cắn mấy cái cô không muốn tỉnh cũng phải tỉnh, ý thức được giữa mình và Dương Dịch Hoài đang xảy ra chuyện gì... Trình Túc Vũ bắt lấy khuôn mặt đang giấu trong hõm cổ của mình lên, ép anh đối diện với cô, đôi mắt Dương Dịch Hoài lúc này cũng lờ mờ, ám muội. Anh nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng, đôi mắt long lanh ngập nước của Trình Túc Vũ, cánh môi bị cô cắn lấy từ nãy giờ vì hưng phấn đã động lại mấy vệt máu, cô cứ nhìn anh chằm chằm như vậy khiến dây thần kinh của Dương Dịch Hoài như bị tê liệt, chẳng còn quan tâm gì nữa, anh nhắm ngay đôi môi đỏ mọng của cô mà hôn xuống.

"Ah... Ưm... Hoài..." Trình Túc Vũ bị anh hôn bất ngờ vốn không phải ứng kịp, trong miệng chỉ có thể khe khẽ phát ra vài tiếng rên.

Dương Dịch Hoài ban đầu chỉ mút lấy cánh môi cô, nhưng rồi lại tham lam hơn đưa lưỡi vào trong, quét qua từng khẽ răng như muốn hút sạch mật ngọt trong khoang miệng Trình Túc Vũ. Nụ hôn từ nhẹ nhàng rồi lại điên cuồng, mạnh bạo. Đây là lần đầu tiên Trình Túc Vũ hôn sâu như vậy, cô không tiếp nhận nổi, khi không thể thở được liền sợ hãi đến phát khóc, lắc đầu muốn thoát ra, nhưng Dương Dịch Hoài nào để cho cô được như ý nguyện, một tay anh luồn ra đằng sau nắm lấy gáy cô, một tay nắm chặt lấy chiếc cằm nhỏ khiến Trình Túc Vũ không thể trốn thoát được, cho đến khi cô mềm nhũn cả người, từ từ điều hoà được nhịp thở, thuốc lại bắt đầu có tác dụng, cô liền đi vào trạng thái mất hết lí trí, theo bản năng mà phối hợp với anh.

Dương Dịch Hoài hôn cô rất lâu, chính anh cũng tự cảm thấy đây là lần đầu tiên mình hôn ai đó lâu đến như vậy, anh bị mê đắm đôi môi này, nhưng người trúng phải thuốc là Trình Túc Vũ, không phải Dương Dịch Hoài, anh cứ như bị quỷ ám mà thân mật với cô. Chỉ đến khi lý trí quay trở về, Dương Dịch Hoài mới buông môi cô ra, anh nhìn cô hồi lâu, điều chỉnh lại tâm trạng của mình, Trình Túc Vũ lúc này lại nhào đến ôm lấy anh, Dương Dịch Hoài biết thuốc lúc này đã ngấm, vừa ôm lấy cô, vừa ổn định hơi thở của mình.

Dương Dịch Hoài nhìn Trình Túc Vũ có chút không nỡ nhưng cũng vẫn quyết định bế cô vào phòng tắm, nhẹ nhàng đặt cô vào trong bồn tắm rồi mới xả nước trong bồn ra, Trình Túc Vũ đang trong trạng thái không tỉnh táo, cô trượt người xuống khiến cả cơ thể bị chìm trong nước, cảm giác ngộp nước khiến thần kinh của Trình Túc Vũ mấy phần tỉnh táo trở lại, nhưng tay chân vẫn không có sức lực quơ quào loạn xạ trong nước. Dù chuyện này chỉ mới xảy ra vỏn vẹn mấy giây nhưng cũng khiến Dương Dịch Hoài bị doạ cho giật mình, cô gái này ngâm bồn vậy mà cũng có thể chết đuối.



Dương Dịch Hoài vươn tay nhanh chóng kéo Trình Túc Vũ lên, để tay cô vắt lên bồn tắm, còn anh thì ngồi bệt xuống bên cạnh bồn tắm giữ tay cô lại.

Trình Túc Vũ lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, nhưng hai mắt vẫn còn hơi mơ màng, ai oán nhìn chằm chằm Dương Dịch Hoài, cô tự nghĩ sao tên đàn ông này miếng ăn đã dâng lên đến tận miệng rồi còn không ăn, ban nãy không phải còn rất táo bạo sao? Bây giờ đột nhiên lương tâm lại trỗi dậy à? Cô không đẹp sao? Không ngon sao? Vl

Trình Túc Vũ cảm thấy không nhịn được mà lời nói trong lòng cũng chạy ra khỏi miệng:

"Dương Dịch Hoài... đồ khốn."

"..."

Cả một đêm dày vò nhau, đến khi cả hai đều bình tĩnh trở lại, Dương Dịch Hoài mới lấy một chiếc khăn đưa qua cho cô, giọng anh khàn khàn:

"Thay đồ rồi đi ngủ... Chuyện đêm nay cứ coi như chưa từng xảy ra đi."