Không Thể Không Động Lòng

Chương 46: Đánh nhau




Cuối cùng Dương Dịch Hoài vẫn bị đuổi ra khỏi nhà. Vừa khép cửa lại anh đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc vẫn đứng chờ ở hành lang. Ánh mắt anh thoáng chút bất ngờ rồi nhanh chóng trở nên lạnh lùng, giọng điệu tràn đầy sự

mia mai:

"Ồ..... Phó tổng vẫn còn chờ ở đây sao?"

"Ah... Tiểu Vũ cũng thật là... Cắn tôi thành ra thế này... Dương Dịch Hoài đưa ngón tay lên chạm nhẹ vào cánh môi đang rướm máu, đắc ý nhìn Phó Thiên Minh.

Hai người đối diện nhau, ánh mắt như một con dao sắc bén, sẵn sàng đâm xuyên đối phương. Khuôn mặt Phó Thiên Minh tối sầm lại, anh không phải không thấy vài vết hôn đỏ chói trên cổ Dương Dịch Hoài, nếu Trình Túc Vũ không chủ động, cũng sẽ không có những vết hôn đó.

Phó Thiên Minh nhìn chằm chằm Dương Dịch Hoài, từng chữ như được nghiến ra từ kẽ răng:

"Dương Dịch Hoài... Anh không xứng đáng với Tiểu Vũ"

Dương Dịch Hoài cảm thấy cơn tức giận vừa được Trình Túc Vũ xoa dịu lại bùng lên trong lòng. Anh xứng hay không xứng cũng không đến lượt người ngoài như Phó Thiên Minh bình phẩm. Anh hừ lạnh một tiếng, ánh mắt đầy vẻ khinh bỉ, thách thức hỏi lại:

"Ha... Vậy cậu nghĩ cậu xứng à?"

Sự im lặng của Phó Thiên Minh càng làm cho Dương Dịch Hoài thêm đắc ý. Ánh mắt hai người giao nhau, không khí trở nên căng thẳng đến cực điểm.

Dương Dịch Hoài cười khẩy một tiếng, quay lưng muốn rời đi, anh không muốn tốn nhiều nước bọt với tên đàn anh không biết từ đâu mọc ra này.

"Dương Dịch Hoài... Sau lưng, Phó Thiên Minh lại gằn giọng gọi tên anh.

Bốp...

Từ phía sau, Phó Thiên Minh không một tia báo trước, xông tới kéo Dương Dịch Hoài lại, dùng toàn lực đấm vào má phải Dương Dịch Hoài một đấm.

Dương Dịch Hoài bị đấm bất ngờ, theo quán tính lui về sau mấy bước, cảm thấy bỏng rát một bên mặt khiến anh có mấy phần thanh tỉnh.

Dương Dịch Hoài đẩy lưỡi hoạt động cơ mặt cho đỡ tê, lau đi vết máu trên khoé miệng mình, anh nâng mắt nhìn Phó Thiên Minh khinh khỉnh cười một cái rất gợi đòn, nói:



"Thẹn quá hoá giận à?"

"Nhưng tiếc quá... Có giận mấy thì cô ấy vẫn là của tao...

Rầm...

Dứt lời, Dương Dịch Hoài túm lấy cổ áo của Phó Thiên Minh mạnh mẽ lên gối, thụi một cú trời giáng vào bụng anh, ép Phó Thiên Minh lên tường trả thù một đấm vào mặt lúc nãy.

Trong miệng Phó Thiên Minh phun ra một ngụm máu, anh bắt lấy cánh tay của Dương Dịch Hoài kéo mạnh, quật Dương Dịch Hoài ngã nhào xuống đất, đá thật mạnh vào cẳng chân anh...

***

Vừa dọn dẹp xong nhà bếp, Trình Túc Vũ đang chuẩn bị đi ngủ thì lại nhận được điện thoại của bảo vệ chung cư, cô hớt hải chạy xuống, cảnh tượng trước mắt làm cô chết lặng.

"Cô Trình... Rất xin lỗi vì giờ này gọi cô xuống đây."

Bảo vệ chỉ tay về phía hai người đàn ông quần áo thì xộc xệch, gương mặt chỗ nào cũng bầm tím, vẻ mặt u ám ngồi như tội phạm vừa bị bắt giữ, hỏi cô:

"Cô có biết hai người này không? Họ đánh nhau trước cửa nhà cô."

Trình Túc Vũ gật đầu, cô tức muốn thổ huyết, nắm chặt tay thành quyền. Đi tới bên cạnh Dương Dịch Hoài thúc mạnh vào vai anh, quát lớn:

"Dương Dịch Hoài... Sao anh lại đánh người ta?"

Dương Dịch Hoài cả người đang ê ẩm, còn bị cô thúc thêm một cái, anh nhíu mày vì đau, ấm ức nhìn Trình Túc Vũ, nghiến răng nói:

"Này... Trình Túc Vũ... Em còn chưa hỏi đầu đuôi ra sao đã kết tội anh..."

"Là thằng khốn này đánh anh trước...



Trình Túc Vũ tròn mắt nhìn Dương Dịch Hoài, cô không thể tin người điềm đạm như Phó Thiên Minh lại ra tay đánh Dương Dịch Hoài. Cô nhìn về phía bảo vệ, xin sự xác nhận. Nhận được cái gật đầu, cô quay sang nhìn Phó Thiên Minh, vẫn không thể tin được ấp úng hỏi:

"Đàn anh Phó... Sao anh... Sao anh..."

"Xin lỗi em... Là anh không giữ được bình tĩnh" Phó Thiên Minh cúi đầu không nhìn cô, nhàn nhạt đáp.

***

Ánh đèn vàng vọt chiếu rọi lên gương mặt tái nhợt của Dương Dịch Hoài. Trình Túc Vũ cẩn thận chấm bông tăm vào lọ thuốc sát trùng, rồi nhẹ nhàng thoa lên vết thương trên khóe miệng anh. Nhìn ánh mắt anh vẫn lườm mình từ nãy đến giờ, cô thở dài bất lực:

"Anh ấm ức cái gì chứ?" Giọng nói có phần dịu đi, "Còn không phải tại anh lúc nãy còn hùng hổ nói muốn đánh người sao?"

"Em chỉ biết bênh vực người ngoài... Dương Dịch Hoài hậm hực nói.

Trình Túc Vũ khẽ cười một tiếng, cô híp mắt nhìn Dương Dịch Hoài, nhấn mạnh từng chữ, giọng nói đầy mỉa mai:

"Giống anh đó... Dương tổng.."

Căn phòng bỗng chốc trở nên tĩnh lặng, Dương Dịch Hoài không dám mở miệng nữa, Trình Túc Vũ quả thật thù rất dai, chuyện lần trước ở công ty qua lâu như vậy, vậy mà cô vẫn còn nhớ.

Thấy người đàn ông bầm dập trước mặt đã chịu thu liễm tính tình, không còn làm loạn, Trình Túc Vũ mới có mấy phần hài lòng, hạ giọng hỏi anh:

"Mà sao anh ấy lại đánh anh?"

Dương Dịch Hoài tặc lưỡi, kéo cô ngồi lên đùi mình, đặt cằm tựa lên vai cô, làm ra vẻ vô tội kể lại:

"Hắn nói anh không xứng với em... Anh nói vậy cậu xứng à... Thế là hắn đánh anh."

"Chỉ có vậy?" Trình Túc Vũ nghi hoặc hỏi lại.

"Không tin thì xuống bảo vệ xem camera đi." Dương Dịch Hoài nhíu mày, giận dỗi nói.