Không Thể Không Động Lòng

Chương 44: Chân thành




Dương Dịch Hoài không chút do dự, thẳng thừng từ chối. Không ai nợ ai... Chuyện như vậy mà cô cũng nói ra được.

"Trình Túc Vũ... Dương Dịch Hoài thấp giọng gọi tên cô, anh nhìn chằm chằm người con gái trước mặt, sắc mặt vô cùng khó coi.

Một thoáng sau đó, anh tiến lại gần, vòng tay ôm lấy eo thon, ngón tay khế chạm vào cắm, nâng gương mặt xinh đẹp của cô lên, mạnh mẽ ép cô nhìn thẳng vào mình:

"Đừng tùy tiện áp đặt suy nghĩ của em lên người anh"

"Không có em, đúng là anh cảm thấy trống trải, anh cảm thấy không quen... Anh nhớ em, đó không phải là lầm tưởng."

"Anh ghét Phó Thiên Minh là sự thật... Từ lần đầu gặp hắn anh đã thấy ghét...

"Em cười với hắn, em mời hắn đến nhà ăn cơm, ngày ngày đi làm đều chạm mặt hắn... Rõ ràng đó đều là đặc quyền của anh."

"Đêm đó em hỏi anh có phải ghen không?"

"Giờ anh trả lời cho em...

"Ông đây ghen muốn phát điên lên rồi... Từ lúc bước vào nhà đến giờ anh muốn đánh người như thế nào em biết không?"

Dương Dịch Hoài dừng lại một chút, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào đôi mắt đầy cảm xúc hoảng loạn của Trình Túc Vũ, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc:



"Trình Túc Vũ... Anh yêu em..."

Nghe xong những lời này, Trình Túc Vũ vẫn không thể tưởng tượng nổi những gì vừa lọt vào tai mình, cô ngơ ngẩn nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Dương Dịch Hoài. Dáng vẻ anh lúc này rất nghiêm túc, cô không dám tin đây là sự thật nhưng lại không thể nào phủ nhận.

Trong lúc Trình Túc Vũ vẫn còn đang mơ hồ, một tay Dương Dịch Hoài giữ gáy Trình Túc Vũ, một tay giữ chặt eo nhỏ, anh cúi đầu cường thế hôn cô.

Dương Dịch Hoài hôn lâu đến nghiện, anh lưu luyến rời khỏi đôi môi ửng hồng của cô. Ngón tay anh khẽ vuốt ve, xoa dịu vết sưng đỏ do nụ hôn của mình để lại. Vài hạt ngọc trai lăn dài trên má cô, anh cúi xuống hôn nhẹ, giọng nói trầm ấm, chân thành:

"Chúng ta bắt đầu lại... Hẹn hò, yêu đương, kết hôn, sinh con... Mọi thứ đều làm theo trình tự... Sau này về già thì cùng nhau bế cháu..."

"Được không em?" Giọng anh khàn đặc, dè dặt hỏi cô.

Cả người Trình Túc Vũ khẽ run lên, trong lòng có bao nhiêu loại cảm giác không biết gọi tên, đáy mắt không hiểu sao lại đỏ lên. Cô nắm chặt vạt áo, môi mấp máy muốn nói một chữ "Không" thì lại một lần nữa bị đối phương giữ chặt gáy, giam cầm trong nụ hôn nóng bỏng.

Mọi biểu cảm trên mặt Trình Túc Vũ đều bị Dương Dịch Hoài thu hết vào tầm mắt, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Mỗi giây trôi qua, anh cảm thấy bản thân thân như ngừng thở. Dương Dịch Hoài sợ Trình Túc Vũ sẽ từ chối, anh liền nhất quyết không cho cô có cơ hội này.

Dương Dịch Hoài ban đầu bắt đầu rất mạnh bạo, Trình Túc Vũ không theo kịp tốc độ của anh, chỉ có lách đầu, gắng sức né tránh. Khi môi lưỡi quấn quít lấy nhau hồi lâu, cả người cô mềm nhũn, vô thức đáp lại anh.

Cảm nhận được người trong lòng có biến hoá, nụ hôn của Dương Dịch Hoài từ cuồng nhiệt, nóng bỏng bắt đầu trở nên nhẹ nhàng, từng chút từng chút nâng niu cánh môi mềm mại trong khoang miệng mình.

Dương Dịch Hoài ôm chặt người Trình Túc Vũ rồi đẩy cô lui về phía sau, đến khi chân đụng vào mép giường, cả hai cùng ngã xuống. Dương Dịch Hoài đè lên người cô, tiếp tục nụ hôn cuồng nhiệt của mình.



Đến khi người con gái dưới thân đã không còn chịu nổi, Dương Dịch Hoài mới chần chừ buông cô ra, luyến tiếc liếm lên môi đào thêm một chốc mới thoã mãn dời miệng.

Trình Túc Vũ vừa được buông tha, cô nằm vật trên giường, khó khăn hít thở thì Dương Dịch Hoài lại sấn tới khiến cô giật mình, theo bản năng che miệng mình lại, không cho anh hôn nữa.

Dương Dịch Hoài vốn chỉ muốn nằm xuống bên cạnh cô, thấy Trình Túc Vũ đề phòng mình như vậy, lại buồn cười, giọng anh khàn khàn nói:

"Anh quên... Trước đó còn phải theo đuổi người đẹp nữa...

Dương Dịch Hoài vừa nói, vừa ngã lưng xuống giường, thuận tay ôm lấy Trình Túc Vũ từ phía sau.

Hai mắt Trình Túc Vũ đỏ au nghiêng đầu nhìn chằm chằm anh. Đầu óc cô như một mớ tơ vò, rối tung cả lên. Cô cảm thấy mình nên từ chối, nhưng mọi lời nói, hành động của Dương Dịch Hoài ngày hôm nay đều làm cô dao động. Bàn tay siết chặt ga giường, cô im lặng, cắn môi, không biết nên nói gì.

Reng... Reng...

Không khí giữa hai người như đóng băng, nặng trĩu đến nghẹt thở. Đúng lúc đó, điện thoại Dương Dịch Hoài bất ngờ reo lên, cắt ngang bầu không khí tĩnh lặng. Anh vẫn giữ nguyên ánh mắt đang nhìn cô, thờ ơ rút điện thoại ra. Trình Túc Vũ cũng vô tình nhìn thấy ba chữ "Tô Tịch Nhan" hiện lên trên màn hình, đáy mắt cô tối sầm lại, khiến bầu không khí vốn đã ngột ngạt trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết.

Trình Túc Vũ xoay người, gỡ tay bàn tay đang ôm lấy mình của Dương Dịch Hoài ra, cô muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này, để anh và bạn gái cũ có không gian tâm sự. Nhận ra ý định của cô, anh nhanh chóng giữ chặt lấy eo nhỏ, kéo cô trở lại.

Dương Dịch Hoài nhíu mày nhìn điện thoại đang reo lên inh ỏi của mình, cảm thấy thật phiền, anh rúc đầu vào hõm cổ Trình Túc Vũ, đưa điện thoại đến trước mặt cô, thấp giọng nói:

"Em nghe máy đi..."