Dương Dịch Hoài ném cho Phó Thiên Minh ánh mắt hình viên đạn. Trong đầu anh có một nghìn câu hỏi tại sao cần Trình Túc Vũ giải thích cho mình. Dương Dịch Hoài đảo mắt nhìn sang Trình Túc Vũ, giọng nói trầm xuống, nghi hoặc hỏi cô:
"Sao hắn ta lại ở đây?"
"Tôi là khách được mời.." Chưa đợi Trình Túc Vũ kịp lên tiếng, Phó Thiên Minh đã thấp giọng trả lời trước, trên miệng còn treo lên một nụ cười khiêu khích.
"Ha... Vậy sao?" Dương Dịch Hoài tức đến nổi bật cười thành tiếng, Phó Thiên Minh nói như thế chẳng khác nào nói Dương Dịch Hoài anh mới là khách không mời mà tới, người không nên xuất hiện trong căn nhà này là anh.
Cơn tức giận như ngọn lửa bùng lên trong lòng Dương Dịch Hoài, thiêu đốt mọi suy nghĩ. Anh muốn lao vào đánh người ngay tức khắc, nhưng lý trí bảo anh phải kìm nén lại, hiện tại anh không có tư cách đó.
Đúng lúc này, Trình Túc Vũ lại bước ngang qua người Dương Dịch Hoài, xem anh như không khí, đi về phía Phó Thiên Minh, nhẹ giọng nói:
"Đàn anh... Thật ngại quá."
"Không sao..."
Phó Thiên Minh cười cười, híp mắt nhìn Dương Dịch Hoài vẫn còn đứng bần thần ở một góc nhà, với giọng nói:
"Nếu Dương tổng đã đến rồi thì mời Dương tổng cùng ăn cơm với tôi và Tiểu Vũ thế nào?"
"Tiểu Vũ?" Dương Dịch Hoài nhíu mày nhìn Phó Thiên Minh, miệng lẩm bẩm.
"Tiểu Vũ" là để cho hắn gọi sao? Thân thiết đến như vậy rồi à? Đây là nhà của Trình Túc Vũ, cô không mời cơm anh thì thôi... Người làm khách như hắn có quyền gì chứ?
Cảm giác muốn đánh người hiện tại của Dương Dịch Hoài mãnh liệt như thế nào cũng chỉ anh biết. Nắm tay siết chặt, các khớp xương kêu lên răng rắc mà chỉ có đứng gần mới có thể phát hiện được.
Dương Dịch Hoài khó khăn lắm mới thở hắt ra được một hơi, cố gắng điều chỉnh nhịp thở của mình, nuốt cơn giận này xuống bụng, đi vào trong nhà.
Từ ngoài cửa bước vào, mùi thơm của thức ăn lan tỏa đến mọi ngóc ngách của căn nhà nhỏ. Dương Dịch Hoài bước vào phòng bếp, chứng kiến cảnh Phó Thiên Minh đang ân cần giúp Trình Túc Vũ dọn bàn ăn. Ánh mắt anh đảo qua đảo lại giữa hai người, rồi dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp của Trình Túc Vũ, cảm giác trống rỗng, hối hận lại bủa vậy tâm trí anh.
Trình Túc Vũ thấy Dương Dịch Hoài bước vào chỉ nâng mắt nhìn anh một cái, ánh mắt họ giao nhau trong chốc lát, rồi cô lại cúi đầu sắp xếp chén đĩa trên bàn ăn. Hiện tại cô không biết phải làm gì với Dương Dịch Hoài, có Phó Thiên Minh ở đây, cô không thể gay gắt làm ra bộ dạng thường ngày, nếu Phó Thiên Minh đã lên tiếng trước, muốn Dương Dịch Hoài cùng ăn một bữa cơm, cô cũng chỉ có thể thuận thế nghe theo.
Trên bàn ăn, Trình Túc Vũ là chủ nhà đương nhiên ngồi ở giữa, Phó Thiên Minh cùng Dương Dịch Hoài mỗi người một bên, vô tình đối diện nhau, làm cho bầu không khí của cả ba vô cùng ngột ngạt.
Phó Thiên Minh gắp một miếng thịt kho đặt vào chén của Trình Túc Vũ, anh cười cười, dè dặt hỏi cô:
"Tiểu Vũ... Sáng mai 8 giờ anh đến đón em đi làm có được không?"
"Không cần đâu... Tôi đưa em ấy đi được...
Trình Túc Vũ còn chưa kịp quyết định nhận lời hay từ chối thì Dương Dịch Hoài đã khó chịu lên tiếng trước, cô cũng không muốn làm phiền Phó Thiên Minh, nên cứ vậy, để mặc Dương Dịch Hoài làm loạn, bản thân cũng đỡ khó xử.
Phó Thiên Minh cười cười, nhìn Dương Dịch Hoài, giọng nói anh trầm thấp, lại có mấy phần xem thường:
"Dương tổng... Bây giờ cấp trên của Tiểu Vũ là tôi."
"Anh có quan hệ gì với em ấy?"
Phó Thiên Minh dừng lại một chút, nhìn gương mặt đã sượng cứng của Dương
Dịch Hoài thì cười thầm trong bụng, ngữ khí mỉa mai nói:
"Cấp trên cũ sao?"
"Mối quan hệ như vậy mà quan tâm cũng miễn cưỡng quá đấy."
Dương Dịch Hoài siết chặt bàn tay thành nấm đấm, giấu dưới bàn ăn, tên Phó Thiên Minh này nói câu nào câu đấy đều chọc vào chỗ đau của anh, nhưng Dương Dịch Hoài cũng không phải dạng dễ bị vài câu khích bác đã chịu thua cuộc. Ánh mắt anh đảo qua Trình Túc Vũ, khoé miệng khẽ nhếch lên đầy ẩn ý nhìn Phó Thiên Minh, thấp giọng nói:
"Phó tổng... Trình Túc Vũ đúng là không có quan hệ gì với tôi...
Dương Dịch Hoài dừng lại một chốc, nhìn thấy nét mặt nghi hoặc của Phó Thiên Minh, thoã mãn nở một nụ cười chế giễu, lời nói chầm chậm thốt ra khỏi miệng:
"Nhưng đứa con trong bụng em ấy thì có đó."
Phụt...
"Dương Dịch Hoài... Anh nói cái gì vậy hả?" Trình Túc Vũ bị câu nói của Dương Dịch Hoài làm cho giật mình, nước đang uống tới cổ họng cũng bị anh làm cho phun ra, cô trợn mắt nhìn anh, tức giận đến mức nói không ra lời.