Lúc làm thủ tục nhận phòng, Trình Túc Vũ phát hiện khuôn mặt của Dương
Dịch Hoài đột nhiên tái nhợt, mồ hôi trên trán lại nhễ nhại khiến cô giật mình, nhưng vẫn cố làm ra vẻ bình tỉnh, thấp giọng hỏi anh:
"Làm sao vậy?"
"Không biết..." Hai mắt Dương Dịch Hoài lờ đờ nhìn cô, lắc đầu nói.
Trình Túc Vũ hơi ái ngại nhưng vẫn đưa tay lên trán Dương Dịch Hoài để kiểm tra nhiệt độ, cảm nhận được hơi nóng bất thường, cô thở dài nói: "Anh sốt rồi!"
Dương Dịch Hoài không sốt đến mức đầu óc không được tỉnh táo, tứ chi không hoạt động được nhưng cơ thể lại bất chợt ngã vào người Trình Túc Vũ.
"Này... Dương Dịch Hoài, anh có ổn không?" Trình Túc Vũ hoảng hốt, lớn tiếng gọi anh.
Dù cô có gọi thế nào, người trong lòng vẫn chỉ mở hờ đôi mắt lắc đầu ngoạy ngoạy trước ngực cô, khiến Trình Túc Vũ mười phần bất lực, không còn cách nào khác cô chỉ đành gọi nhân viên khách sạn giúp đỡ đưa anh lên phòng.
Nhìn người đàn ông lãnh đạm thường ngày giờ lại yếu ớt nằm trên giường, Trình Túc Vũ không khỏi cảm thấy có chút hả dạ, đúng là nghiệp chỉ chưa đến chứ không phải không đến.
Dương Dịch Hoài tỉnh lại đã là khi chiều muộn. Nhìn căn phòng xa lạ trước mặt, anh biết Trình Túc Vũ đã không tàn nhẫn đến mức vứt anh ở sảnh khách san.
Ánh nắng buổi chiều len lỏi qua ô cửa sổ, chiếu rọi vào căn phòng tĩnh lặng. Anh đưa tay day trán, cố gắng xua đi cảm giác choáng váng. Đôi mắt mệt mỏi nhìn xung quanh rồi vô thức dừng lại trên ghế sofa cạnh tủ đầu giường.
Trình Túc Vũ cuộn người trên sofa, mái tóc xõa dài xuống vai, hai cánh tay cô đỡ lấy đầu mình, im lìm chìm trong giấc ngủ. Dương Dịch Hoài nhìn cô, tim đập thình thịch. Ánh nắng chiếu vào khuôn mặt thanh tú của người con gái, đẹp đến nao lòng. Trước đây không phải anh chưa từng nhìn thấy bộ dạng cô ngủ say, chỉ là chưa từng tỉ mỉ quan sát như thế này.
Trình Túc Vũ ngủ không sâu, cảm nhận được người trên giường có động tĩnh, cô liền thức dậy. Nhìn thấy Dương Dịch Hoài đã tỉnh, còn nhìn chằm chằm cô, Trình Túc Vũ cũng nhíu mày, khó chịu nhìn anh, "Nhìn cái gì hả?"
Dương Dịch Hoài nhìn cô, khoé miệng khẽ cong lên. Anh thấy vẻ mặt cau có của cô lúc này thật đáng yêu. Giọng hơi khàn khàn, anh nói:
"Trong phòng này chỉ có mình em"
Trình Túc Vũ híp mắt nhìn Dương Dịch Hoài, cô nghĩ thầm tên này sốt đến hư não rồi, người khoẻ mạnh như cô không nên chấp nhặt với anh làm gì. Dù sao mình cũng là người tốt, con chó bên đường bị đói cô còn cho ăn thì người sếp bệnh tật của mình cô cũng không thể bỏ mặc được.
Trình Túc Vũ đắc ý với những suy nghĩ trong đầu mình, cô đi đến cạnh giường, mở hộp giữ nhiệt không biết từ lúc nào đã được đặt trên tủ đầu giường ra, đưa đến trước mặt Dương Dịch Hoài, nhẹ giọng nói:
"Còn nóng... Ăn đi rồi uống thuốc."
Hơi nóng từ cháo trong hộp giữ nhiệt tỏa ra, mùi hương quen thuộc xộc thẳng vào mũi Dương Dịch Hoài. Anh từng nhớ lúc nhỏ, mỗi khi anh bệnh, mẹ đều nấu cháo gà tía tô cho anh ăn, sau này lớn rồi cũng không thường ăn nữa, khi bị bệnh chỉ muốn ở một mình, uống thuốc rồi ngủ một giấc đến khi tỉnh dậy là xong chuyện.
Ánh mắt Dương Dịch Hoài dõi theo làn khói mỏng bay lên từ tô cháo, trong lòng anh dâng lên một cảm giác bình yên đến lạ. Anh chợt nhận ra, có lẽ đã lâu rồi anh chưa từng cảm thấy thoải mái như thế này.
"Em nấu cho anh à?" Dương Dịch Hoài mỉm cười, nhẹ giọng hỏi.
Cháo này là Trình Túc Vũ mượn nhà bếp của khách sạn nấu, nhưng cô không muốn trả lời câu hỏi của Dương Dịch Hoài, nhanh chóng lảng đi:
"Anh ăn xong thì nghỉ ngơi đi... Tôi về phòng trước."
Trình Túc Vũ không muốn Dương Dịch Hoài cảm thấy bản thân cô vẫn còn quan tâm anh, sợ anh lại cho rằng cô cố tình "bắt cóc đạo đức", đối tốt với anh để khiến anh cảm thấy tội lỗi mà thương hại cô, như vậy sẽ khiến mình thật hèn mọn.
"Này... đợi đã!" Thấy Trình Túc Vũ tính rời đi, trái tim Dương Dịch Hoài đập thình thịch. Anh vội vàng gọi với theo, bát cháo chao đảo trong tay, vài giọt nóng hổi rơi trúng mu bàn tay anh khiến anh bất giác kêu lên: "A..."
Trình Túc Vũ quay đầu nhìn cũng giật mình, cô vội vàng tìm khăn giấy trong túi xách của mình, đi đến bên cạnh Dương Dịch Hoài, nửa ngồi nửa quỳ trên giường, cẩn thận lau cho anh.
"Anh là em bé à? Có bát cháo bưng cũng không xong..."
Dương Dịch Hoài thấy dáng vẻ lo lắng của cô dành cho mình trong lòng lại cười thầm. Cả người làm ra vẻ mềm nhũn, yếu ớt nói:
"Tay anh thật sự không có sức... Em đút anh đi."