Không Thể Không Động Lòng

Chương 3: Đã không nỡ




Trình Túc Vũ phải lội bộ hơn 10 phút mới đến công ty, nhìn toà nhà Dương thị trước mặt, lại tiếp thêm cho cô 10000 sức mạnh để tiếp tục ngưỡng mộ người đàn ông trong lòng mình. Ba Dương mấy năm nay đã lui về hậu trường, bàn giao cả tập toàn Dương thị lại cho Dương Dịch Hoài. Để có thể tiếp quản và phát triển một tập đoàn như thế này, người đàn ông trong lòng cô phải tài giỏi đến thế nào chứ? Trình Túc Vũ có chút tự cao tự đại về mắt nhìn người của mình, dù anh có hơi lạnh lùng với cô, cũng không phải là hơi nhưng mà Trình Túc Vũ cô có thể cảm thông được, dù sao anh cũng có rất nhiều việc phải làm như vậy mà!

Trình Túc Vũ bước vào toà nhà, cô theo chỉ dẫn đến phòng nhân sự báo danh, giám đốc nhân sự đưa cô lên tầng 35, đầu não của tập đoàn Dương Thịnh, giao cô cho trợ lý của Dương Dịch Hoài.

Đứng trước cửa văn phòng của Dương Dịch Hoài, Trình Túc Vũ lúc này mới cảm nhận được cơ chân đang mõi nhừ của mình, trong lòng Trình Túc Vũ thầm nghĩ nếu biết trước như vậy hôm nay cô đã không mang đôi giày cao gót đến 9 phân làm gì, đôi chân cô bây giờ như không thuộc về cô nữa.

Tô Tuyết đưa cô vào văn phòng, giới thiệu cô với người đàn ông cao lãnh đang chăm chú xem tài liệu trước mặt:

"Tổng giám đốc... Thư ký mới đến rồi ạ."

Trình Túc Vũ nhíu mày nhìn anh, khoé môi cô nhếch lên một nụ cười khinh bỉ, người đàn ông này đúng là giỏi giả vờ thật mà.

Dương Dịch Hoài ngước mắt lên nhìn hai người, anh liếc cô một cái, trầm giọng nói: "Ngày đầu tiên làm việc... Thư ký đã đến trễ hơn giám đốc... Báo với bộ phận kế toán trừ lương đi."

Anh nói xong, nhìn vẻ mặt ngơ ngác không tin được, rồi lại dần dần chuyển sang ửng hồng vì tức giận của cô, khuôn mặt lãnh đạm vậy mà lại kéo theo một nụ cười âm thầm, nhưng rất nhanh đã tắt ngủm, anh xua tay nói:

"Giờ thì ra ngoài đi."

Trình Túc Vũ tức đến nổi muốn tháo chiếc guốc trên chân ném vào mặt anh, là ai đã bỏ cô lại hả, uổng công sáng sớm cô còn cố gắng ăn nhanh đến nổi muốn mắc nghẹn. Nếu không phải ngày đầu đi làm không thể gây chuyện, cô đã xử anh ngay tại đó rồi.

Cô gái theo đuổi đối tượng mình thích chính là phải nhu mì một chút, nhẹ bước vào tim anh. Ngược lại Trình Túc Vũ xưa nay theo đuổi Dương Dịch Hoài chính là mạnh mẽ, quyết đoán, nếu cần dùng bạo lực thì vẫn dùng, chuyện gì thì phải ra chuyện đó.

Tô Tuyết bên cạnh, thấy cô im lặng không nói gì, tưởng cô bị doạ sợ, liền vội vàng an ủi: "Em đừng sợ... Sếp chỉ nghiêm khắc thôi... Chớ đối với nhân viên rất hào phóng đó... Cố gắng làm việc tốt, lấy tiền thưởng bù qua là được."

"Vâng ạ."

Ngồi vào bàn làm việc vừa được phân công của mình, Trình Túc Vũ đã vội vàng nhắn tin cho Dương Dịch Hoài, cô phải làm cho ra lẽ, giải trừ nổi hận trong lòng mình:



Trình Túc Vũ: "Anh tính dằn mặt em à."

Dương Dịch Hoài: "???"

Trình Túc Vũ nhìn thấy 3 dấu chấm hỏi của anh, cô tức muốn hộc máu, tại sao nguyệt lão lại trói sợi dây tình cảm của cô vào người đàn ông không có đạo đức này như vậy chứ?

Trình Túc Vũ: "Rõ ràng là anh bỏ em lại giữa đường."

Dương Dịch Hoài: "Vậy lần sau em tự đi xe đi."

Trình Túc Vũ: "Em chưa có bằng lái."

Dương Dịch Hoài: "Không có, có thể học."

Tin nhắn của Dương Dịch Hoài vừa được gửi qua, Trình Túc Vũ lại rơi vào tâm trạng hụt hẫng, cô tự nghĩ sao anh có thể vô tâm như vậy, anh quên năm 10 tuổi cô đã trải qua chuyện gì sao?

Trình Túc Vũ: "Hứ... Không cần anh lo... Mai em sẽ tự đi."

Trong văn phòng, Dương Dịch Hoài cũng cảm thấy hôm nay mình hơi quá đáng, xem ra cô cũng tức giận thật rồi, mục đích của anh chính là làm cho cô phải từ bỏ mình nhưng không hiểu sao nhớ lại dáng vẻ của cô lúc nãy trong văn phòng, anh lại có chút không nỡ.

Dương Dịch Hoài nhắn lại: "Tối anh có tiệc xã giao... Có muốn đi cùng không?"

Trình Túc Vũ cứ tưởng cuộc trò chuyện đã đi vào ngõ cụt như mọi lần, không ngờ lần này lại là ngã tư, cô gái vừa nãy còn tủi thân giờ lại hí hững như con nít: "Em là bạn cặp của anh à?"

Dương Dịch Hoài: "Mơ đi, chỉ là tiệc xã giao bình thường... Có cả trợ lý Tô đi cùng."

Trình Túc Vũ: "Sếp đã năn nỉ như vậy... Em cũng không thể không cho anh mặt mũi."