Khi anh vừa dứt lời, Trình Túc Vũ nhìn anh cười bất lực, đôi chân đứng không vững, gần như ngã vào cạnh bàn, cô không phải một mình thì đấu không lại với bảy, tám cái miệng của đám người Hiểu Linh, trong văn phòng không một góc nào không có camera, nhưng như vậy thì có ích gì, người có quyền quyết định vẫn là Dương Dịch Hoài mà Trình Túc Vũ biết bây giờ anh còn muốn cô cút khỏi công ty này hơn cả bọn họ.
Rất nhanh sau đó, Trình Túc Vũ bước đến bàn làm việc, cô cầm lấy túi xách của mình đi về hướng thang máy, lúc đi ngang qua Dương Dịch Hoài, cô dừng lại bên cạnh, liếc nhìn anh. Dương Dịch Hoài cũng nghiêng đầu nhìn cô, một chốc sau đó, Trình Túc Vũ mới tiến sát lại gần sườn mặt Dương Dịch Hoài, hơi thở của cả hai phả vào mặt đối phương, nhìn cô trong khoảng cách gần như thế này, Dương Dịch Hoài có thể thấy rõ từng vết thương nhỏ còn rướm máu trên mặt Trình Túc Vũ, đáy mắt anh có phần dao động, bàn tay siết chặt, mấp máy môi muốn nói gì đó thì Trình Túc Vũ đã thấp giọng lên tiếng trước:
"Dương Dịch Hoài... Anh bị ngu à?"
"..."
Mắng người đúng là sảng khoái, Trình Túc Vũ nhìn anh, cười khẩy một tiếng, đỏng đảnh rời khỏi văn phòng bỏ lại ánh mắt tức giận của Dương Dịch Hoài, sự ngơ ngác của đám người Hiểu Linh, lần đầu tiên họ thấy có người bị Dương Dịch Hoài khiển trách không phải là cúi đầu nhận sai mà lại chửi cả sếp, rồi rời đi như không có chuyện gì. Điều họ ngạc nhiên hơn là Dương Dịch Hoài lại không có phản ứng gì, chỉ im lặng ôm một bụng tức giận nhìn theo bóng lưng của Trình Túc Vũ đã rời đi.
Tiệc sinh nhật ba tuổi của Diệp Lâm Uyên - con gái của Diệp Thành cùng Lâm Hi Nghiên, hai người làm chú làm dì như Dương Dịch Hoài và Trình Túc Vũ không thể không có mặt.
Buổi chiều gặp chuyện không vui vẻ gì, Trình Túc Vũ còn không dám về biệt thự Lâm Giang, cô sợ ba mẹ Dương nhìn thấy những vết thương trên người mình nên chỉ có thể ở lại nhà của Lâm Hi Nghiên đến lúc buổi tiệc bắt đầu.
7 giờ tối, Dương Dịch Hoài cũng tới, vừa bước vào nhà đã thấy Trình Túc Vũ đang lăn săn trong bếp phụ giúp Lâm Hi Nghiên, nhớ tới chuyện buổi chiều, giữa một đám nhân viên cô dám chửi anh "ngu" Dương Dịch Hoài tức đến nghẹn họng, anh đưa quà sinh nhật cho Diệp Thành, bước đến ghế sofa nặng nề ngồi xuống.
Nhà Lâm Hi Nghiên là một căn chung cư kiểu cũ, nhà tương đối nhỏ, chỉ có một phòng ngủ, phòng khách và nhà bếp dùng chung không gian nên Dương Dịch Hoài chỉ cần ngước mắt là có thể nhìn thấy Trình Túc Vũ đang làm gì ở trong bếp.
Thường ngày Trình Túc Vũ đều chọn trang phục có màu sắc trung tính, áo mơ mi thường được chọn theo chất liệu lụa hoặc satin, phần chân váy ôm lấy toàn bộ đường cong của cơ thể tạo nên cảm giác vừa quyến rũ vừa thanh lịch.
Đêm nay cô lại mặc một chiếc váy hoa màu lam nhạt, trên váy còn có những bông hoa nhỏ màu trắng ngà. Phần trên thân váy ôm nhẹ lấy cơ thể làm nổi bật vòng một căng tròn của dô, Từ eo trở xuống, tà váy bắt đầu xòe rộng, tạo cảm giác bay bổng, lãng mạn. Dương Dịch Hoài vừa nhìn đã biết chiếc váy đó là của Lâm Hi Nghiên, điều đó cũng đồng nghĩa với việc từ chiều đến giờ cô chưa về nhà, sau khi cãi nhau với anh liền chạy thẳng đến đây.
Từ khi Dương Dịch Hoài bước vào nhà, Trình Túc Vũ không nhìn anh, nhưng cô có thể cảm nhận được cứ cách một lúc anh sẽ nâng mắt nhìn về phía mình. Buổi chiều cô chửi anh trước mặt nhiều người như vậy, mặt mũi anh đều bị cô dẫm nát dưới đất, mà quên mất buổi tối còn phải gặp nhau trong hoàn cảnh này.
Khi tất cả mọi người đều ngồi vào bàn ăn, Tiểu Uyên là chủ tiệc, cô bé được Diệp Thành kê cho một chiếc ghế cao ngồi ở giữa, Diệp Thành cùng Dương Dịch Hoài ngồi bên tay phải của Tiểu Uyên, Lâm Hi Nghiên cùng Trình Túc Vũ ngồi bên hướng còn lại. Là ba mẹ của Tiểu Tuyên nên Diệp Thành cùng Lâm Hi Nghiên phải ngồi gần cô bé, thành ra Trình Túc Vũ phải ngồi đối diện Dương Dịch Hoài, ngoại trừ lúc hát chúc mừng sinh nhật cho Tiểu Uyên, cả hai đều trầm mặc, không ai nói gì với ai làm cho không khí của cả bữa tiệc trở nên trì trệ.
Lâm Hi Nghiên liếc nhìn Diệp Thành tỏ ý anh mau chóng giải quyết hai người này, rồi dịu dàng nhìn Tiểu Uyên, nhẹ giọng nói:
"Tiểu Uyên buồn ngủ chưa... Mẹ đưa con đi ngủ nha!"
"Vâng ạ!"
Nhìn hai mẹ con Lâm Hi Nghiên đã vào trong phòng, cánh cửa vừa được đóng lại, Diệp Thành quét mắt nhìn Trình Túc Vũ rồi lại nhìn sang Dương Dịch Hoài, bất mãn nói:
"Hai người có thôi đi không hả... Hôm nay là sinh nhật của tiểu Uyên, không thể nể mặt con bé một chút à?"
"Em xin lỗi." Trình Túc Vũ hạ mắt, cô đúng là không nên vì tâm trạng của mình mà làm ảnh hưởng đến ngày quan trọng của Tiểu Uyên.
Lúc này Dương Dịch Hoài ở đối diện lại lạnh giọng nói:
"Tao đã nói là có cô ta thì không có tao."
"..."
Lời này của Dương Dịch Hoài vừa nói ra, cả Diệp Thành cùng Trình Túc Vũ đều chết lặng. Diệp Thành không biết tên này sau phải nói lời khó nghe như vậy, chuyện của họ anh cũng đã biết đại khái, cũng gần giống với anh năm xưa, và cũng chính thái độ cố chấp như Dương Dịch Hoài ngày hôm nay mà anh mất vợ. Anh đưa mắt nhìn về phía Trình Túc Vũ, chỉ thấy cô không cảm xúc nhìn chằm chằm Dương Dịch Hoài, rồi bất ngờ...
Choang
Trình Túc Vũ hất dĩa gà chiên trước mặt mình về hướng Dương Dịch Hoài, chiếc dĩa rơi xuống vỡ nát dưới chân anh. Làm cho người như Diệp Thành cũng bị doạ giật mình.
Dương Dịch Hoài vẫn còn cay chuyện lần trước cô ném cả hộp thức ăn vào người anh, anh tức giận, quát lớn vào mặt cô:
"Này Trình Túc Vũ... Ngoài ném đồ vào người khác cô còn có trò nào mới hơn không?"
Trình Túc Vũ nhìn chằm chằm Dương Dịch Hoài, cô không muốn khóc, nhưng khoé mắt cô đã cay xè, hai bàn tay bấu chặt vào nhau cố gắng làm cơ thể phải đau đớn, như vậy mới đánh lừa được trái tim mình.
Trình Túc Vũ quay sang nhìn Diệp Thành, giọng cô run run, ái ngại nói:
"Anh Thành... Em về trước..."