Diệp Thành cười, theo hiểu biết của anh về thằng bạn này, từ trước đến nay Dương Dịch Hoài chưa từng quay đi quay lại với ai, chứ đừng nói là người đã đá nó một cú đau như vậy. Diệp Thành lắc đầu, chắc chắn nói: "Không đâu... Thằng bạn đó của anh không phải con bò đâu!"
Trình Túc Vũ nghe xong lời này của Diệp Thành, tâm trạng cũng nhẹ nhõm đi không ít, nhưng nhớ tới Lâm Hi Nghiên trong lòng cô lại bất bình thay bạn của mình, mặc dù mối quan hệ giữa Diệp Thành và cô rất tốt, cô cũng luôn xem anh như anh trai của mình, nhưng những chuyện mà anh đã làm trong quá khứ với Lâm Hi Nghiên chính cô cũng không chấp nhận nổi. Trình Túc Vũ nhìn Diệp Thành, cô khinh khỉnh hỏi lại:
"Còn anh thì phải à?"
Diệp Thành bị cô chọt trúng chỗ đau, không biết phải trả lời như thế nào, anh cười cười, mười phần trong mắt đều thể hiện thái độ lấy lòng cô: "Haha... Tiểu Vũ à... Em xem chuyện anh biết anh đã nói hết cho em rồi... Từ nhỏ đến lớn anh cũng rất thương em mà..."
"Em nói anh xem, tối nay Nghiên Nghiên đi đâu vậy?"
Trình Túc Vũ nheo mắt nhìn anh, khoé môi nhếch lên một đường cong nhỏ, nụ cười này Diệp Thành rất quen thuộc, mỗi khi tên Dương Dịch Hoài đó thể hiện thái độ khinh bỉ anh hắn chính là sài cái nụ cười đáng ghét này.
Trình Túc Vũ thở dài một hơi, nhìn anh với vẻ đồng cảm, chầm chậm nói từng chữ một như sợ Diệp Thành không nghe rõ:
"Đi... xem... mắt..."
Vừa dứt lời Trình Túc Vũ liền rời đi, còn chuyện Diệp Thành phải làm thế nào để ngăn cản buổi xem mắt này thì cô không quan tâm cho lắm, dù sao hiện tại Lâm Hi Nghiên mới là kèo trên.
Trình Túc Vũ bước vào phòng làm việc của Dương Dịch Hoài, thấy anh đang tính mở cạp lồng mà cô đã chuẩn bị cho anh thì bất giác cười thầm.
Dương Dịch Hoài nhìn thấy cô, bàn tay đang mở cạp lồng lại thu về, hành động ấy rơi vào mắt Trình Túc Vũ, cô nhíu mày nhìn anh, tính khí của Trình Túc Vũ lại trỗi dậy, giọng cô đầy vẻ trào phúng hỏi anh:
"Gặp lại mối tình đầu cảm giác thế nào?"
Nghe thấy ba từ "mối tình đầu" Dương Dịch Hoài trừng mắt nhìn Trình Túc Vũ, một hồi lâu sau anh mới khó chịu hỏi cô: "Diệp Thành nói?"
Thấy Trình Túc Vũ vẫn nhìn mình mà không trả lời, mà chẳng cần cô trả lời anh cũng biết là ai nói. Nhưng chuyện riêng của anh bị người khác nói ra nói vào khiến anh không hài lòng, anh lạnh nhạt hỏi cô:
"Chuyện có liên quan đến em không?"
Chuyện này đúng là không liên quan gì đến cô, nhưng cô biết làm sao đây, cô ghen chết đi được, nhưng cũng biết mình không có tư cách đó nên chỉ có thể làm mấy trò giận dỗi, khó chịu như con nít kia thôi.
Trình Túc Vũ giật lấy cạp lồng ở trên bàn làm việc, bực mình nói:
"Đói chết anh đi..." Dứt lời cô mang theo tâm trạng hậm hực rời khỏi phòng làm việc của Dương Dịch Hoài.
***
Việc hợp tác của Dương Thị cùng Ngân hàng CB mà Tô Tịch Nhan làm đại diện diễn ra rất êm đẹp, để chúc mừng cho thành công của lần hợp tác này mà bên CB còn tổ chức một buổi tiệc long trọng. Với tư cách là thư ký riêng của Dương Dịch Hoài, Trình Túc Vũ cũng phải có mặt ở buổi tiệc.
Sau ngày hôm đó, tâm trạng của cô cứ như bị chó cắn, không thể nào cứ nói nói, cười cười với Dương Dịch Hoài như bình thường được, chỉ một Tô Tịch Nhan đã khiến cho Trình Túc Vũ cảm thấy nguy cơ như thế này, thì mười mấy người bạn gái cũ khác của Dương Dịch Hoài nếu đồng thời xuất hiện một lượt, cô phải làm sao? Càng nghĩ tâm trạng Trình Túc Vũ càng trùng xuống, rượu cứ bị cô uống cạn hết ly này lại đến ly khác.
Dương Dịch Hoài đang bận xả giao bên đây nhìn thấy cô như vậy thì nóng ruột, không nhịn được mà bước qua giật lấy ly rượu trên tay của cô lại, nghiêm giọng nói:
"Uống ít thôi!"
Trình Túc Vũ cũng đã ngà ngà say, nhưng khi nghe thấy giọng nói của Dương Dịch Hoài tính khí ngang ngược của cô lại không thể đè nén, cô hậm hực nói: "Liên quan gì đến anh... Đi mà lo cho bạn gái cũ của anh đi."
Nói rồi Trình Túc Vũ vươn tay muốn lấy lại ly rượu của mình nhưng Dương Dịch Hoài lại đưa tay lên cao, Trình Túc Vũ thấp hơn anh cả cái đầu, có nhón chân cũng không với tới, cô tức giận, nắm lấy cổ áo của Dương Dịch Hoài muốn anh phải cúi người xuống, Dương Dịch Hoài bị kéo lấy bất ngờ, anh mất đà ngã xuống, cánh tay theo bản năng vòng lấy eo Trình Túc Vũ làm điểm tựa. Đột nhiên bị ôm lấy, cả người Trình Túc Vũ giật nảy, trái tim cô cứ đập loạn liên hồi. Cũng không phải lần đầu cô và anh tiếp xúc gần gũi, những lần trước còn hơn cả thế này, nhưng ở nơi đông người cảm giác vẫn là có chút khác biệt.
"Anh Dịch Hoài..." Đúng lúc này thì Tô Tịch Nhan không biết từ đâu đi đến, giọng nói không lớn không nhỏ gọi anh.
Dương Dịch Hoài buông Trình Túc Vũ ra, nhìn Tô Tịch Nhan, trên mặt anh không có biểu cảm gì, khiến Trình Túc Vũ không thể nào đoán được là anh đang bất ngờ, phấn khích hay là ghét bỏ sự xuất hiện của cô ta.
Tô Tịch Nhan đưa cho Dương Dịch Hoài một ly rượu, dịu dàng nói:
"Ly này em mời anh."
Dương Dịch Hoài cười, lịch sự nâng ly lên: "Mời em..."
Sau khi Dương Dịch Hoài uống cạn ly rượu đó, Tô Tịch Nhan cười khẽ, cô ta quay sang liếc nhìn Trình Túc Vũ một cái làm cho Trình Túc Vũ vô thức giật mình, Tô Tịch Nhan gật đầu, nở nụ cười thân thiện tiêu chuẩn với Trình Túc Vũ rồi mới rời đi. Trình Túc Vũ chưa từng tiếp xúc với Tô Tịch Nhan nhưng cô ghét nụ cười này, cô cảm thấy Tô Tịch Nhan không phải người tốt, cảm thấy ánh mắt cô ta như đang khinh bỉ cô vậy... Đang mãi suy nghĩ thì bụng của Trình Túc Vũ đột nhiên đau dữ dội, cảm giác nóng rát ập đến khiến cô đổ mồi hôi lạnh khắp người.
Trình Túc Vũ níu lấy tay áo của Dương Dịch Hoài, run giọng nói:
"Hoài... Bụng em đau quá."