Không Thể Không Động Lòng

Chương 10: Tô Tịch Nhan




Diệp Thành từ bên ngoài đi vào, quét mắt một cái đã nhìn thấy Trình Túc Vũ cũng có mặt ở đây, lời còn chưa nói ra hết đã phải nuốt vào trong cổ họng, anh cười cười, chào hỏi cô:

"Tiểu Vũ cũng ở đây à?"

Trình Túc Vũ không muốn người khác nhìn thấy bộ dạng bán thảm này của mình, cô vội vàng quay mặt đi, lấy tay lau sạch mấy giọt lệ ẩm ướt còn đọng lại trên khoé mắt.

Lâm Hi Nghiên bước sang một bên che chắn trước mặt cô, ánh mắt sắc bén, liếc nhìn Diệp Thành, nghiêm giọng nói:

"Anh Diệp có thể chú ý cách xưng hô không?" Thấy Lâm Hi Nghiên lườm mình, Diệp Thành đứng ở trước cửa cũng không dám di chuyển, vừa rồi không phải anh không thấy Trình Túc Vũ đang khóc, mà đối với một người hoạt bát, yêu đời như Trình Túc Vũ, người có thể làm cho cô khóc chỉ có thể là thằng bạn chó má của anh.

Diệp Thành lúc này thiếu chút nữa là muốn chửi cha mắng mẹ Dương Dịch Hoài, chỉ tại tên không hiểu phong tình thế thái này mà anh lại bị "vợ" mình lườm nguýt.

Trình Túc Vũ xoay đầu, vỗ vào vai Lâm Hi Nghiên một cái, cô cố nặn ra một nụ cười, giọng nói chỉ còn hơi nghẹn ngào:

"Không làm phiền hai người nữa... Đi đây."

Chưa đợi Lâm Hi Nghiên trả lời cô đã cầm lấy túi xách của mình, đi về phía cửa, lúc đi ngang qua Diệp Thành, anh nhìn cô thấp giọng hỏi:

"Có cần anh đưa em về không?"

Trình Túc Vũ khẽ cười, lắc đầu, cô bước ra khỏi cửa tiệm, men theo ánh đèn đường mờ ảo đi về phía đường lớn. Trong đêm tối tĩnh mịch, khoé môi Trình Túc Vũ có mấy lần kéo lên, cô cười, nhưng trong lòng lại tự trào phúng chính mình. Cô chỉ cần Dương Dịch Hoài đưa cô về, nhưng người muốn đưa cô về lại luôn không phải là anh.

***



Trong phòng làm việc, Dương Dịch Hoài im lặng lật xem tài liệu mà Trình Túc Vũ đưa tới. Trình Túc Vũ đến Dương Thị đã được một thời gian, Dương Dịch Hoài cứ nghĩ sau đêm hôm đó cô sẽ chết tâm mà từ bỏ tình cảm không nên có đó với anh, nhưng mọi chuyện vẫn như vậy, Trình Túc Vũ vẫn vui vẻ, vẫn cười nói, nếu có cơ hội vẫn thả thính anh như bình thường, làm cho Dương Dịch Hoài cảm thấy đêm hôm đó, dường như những lời anh nói không có một chút sát thương nào với Trình Túc Vũ. Không biết là do cô mặt dày, hay trái tim cô không biết đau nữa. Mặc dù vậy, Dương Dịch Hoài cũng không thể phủ nhận năng lực làm việc của Trình Túc Vũ, cô học việc rất nhanh, phối hợp rất ăn ý với Tô Tuyết, về mặt công việc cô làm anh rất hài lòng.

Sau khi ký tên vào tài liệu, Dương Dịch Hoài đưa cho Trình Túc Vũ, cả quá trình anh đều không ngước mắt nhìn cô. Trình Túc Vũ không nhận lấy tài liệu trên tay anh, cô nghiêm mặt, trầm giọng nói:

"Ngước mắt lên nhìn em..."

Dương Dịch Hoài nhíu mày, ngước mắt nhìn cô, hơi gắt giọng hỏi:

"Em là sếp hay anh là sếp?"

Cạch

Trình Túc Vũ không trả lời, cô đặt một cái cạp lồng màu nâu sẫm có 4 tầng lên bàn làm việc của anh, mắt hoa đào mang theo ý cười, giọng nói cũng dịu đi mấy phần:

"Cơm trưa... Em chuẩn bị cho anh."

Dương Dịch Hoài liếc nhìn hộp cơm, rồi lại nhìn cô, giả vờ không kiên nhẫn nói:

"Anh đã nói anh không ăn, sao em cứ chuẩn bị làm gì?"

"Anh nói láo... Hộp cơm em lấy lại lúc nào cũng trống không, anh không ăn thì ai ăn!" Trình Túc Vũ hơi giận, cao giọng nói.

"..."



Dương Dịch Hoài cũng không biết nói gì, quả thật cơm trưa cô nấu rất ngon, đặc biệt giống hương vị của mẹ anh làm, dù sao tay nghề của cô cũng là một tay bà dạy dỗ. Dương Dịch Hoài chính là bề ngoài cứng miệng, nhưng hành động thì lại chưa từng quyết liệt. Nói không ăn, nhưng cơm trưa đưa tới vẫn ăn không sót bữa nào.

Cốc cốc

Đúng lúc không khí giữa hai người đang căng thẳng không biết phải hoà giải như thế nào thì Tô Tuyết bên ngoài gõ cửa thông báo:

"Tổng giám đốc... Người đại diện của Ngân hàng CB đến rồi ạ."

"Cho vào đi."

Dương Dịch Hoài nhìn Trình Túc Vũ, ý muốn nói cô ra ngoài trước đi. Trình Túc Vũ bình thường ngang ngược, nhưng trong công việc cô rất có nguyên tắc, cô im lặng xoay người rời đi.

Cửa phòng làm việc của anh được Tô Tuyết đẩy vào, đại diện ngân hàng đi theo bên cạnh Tô Tuyết là một cô gái xinh đẹp, lại có khí chất, mang theo sự quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành, khiến Trình Túc Vũ vừa nhìn cũng không khỏi ngây ngốc, cảm thán.

Cảm giác ngưỡng mộ ấy chưa được bao lâu thì cả người Trình Túc Vũ như bị điện giật, khựng lại trước cửa văn phòng khi nghe thấy giọng nói mềm mại vang lên, thân mật gọi tên Dương Dịch Hoài:

"Anh Dịch Hoài... Là anh sao?"

Trình Túc Vũ quay lại nhìn, Dương Dịch Hoài cũng bất ngờ, theo bản năng nhìn về phía cô ấy:

"Tịch Nhan?"

Trình Túc Vũ có thể cảm nhận được, thanh âm của anh lúc gọi tên cô ấy cũng êm nhẹ đi vài phần, không trầm thấp, lạnh nhạt giống như lúc nói chuyện với cô khiến Trình Túc Vũ lần đầu cảm nhận được hai chữ "nguy cơ".