Không Thể Không Động Lòng

Chương 1: Em còn nhỏ




Biệt thự Lâm Giang sáng sớm hôm nay rộn rã hơn thường ngày, hiếm khi một nhà bốn người cùng ngồi lại với nhau ăn một bữa sáng, Dương Dịch Hoài thì luôn bận rộn với công việc của mình, nếu không có chuyện gì quan trọng anh cũng sẽ không ăn bữa sáng ở nhà. Trình Túc Vũ thời gian trước còn học đại học thì luôn ở lại ký túc xá, cuối tuần mới về nhà một lần. Hôm nay lại là ngày đầu tiên cô đến Dương thị làm việc nên Trình Túc Vũ có phần hồi hộp, cô sợ để Dương Dịch Hoài đợi lâu nên hấp tấp muốn chén sạch mớ đồ ăn trên dĩa một cách nhanh gọn.

Tuyết Cầm nhìn hai má Trình Túc Vũ phồng lên như con cá nóc, thức ăn còn chưa kịp nuốt xuống, cô đã đưa miếng khác vào miệng, bà vừa cười vừa rót một ly nước đưa tới trước mặt Trình Túc Vũ vừa dịu dàng nhìn cô nói:

"Tiểu Vũ... Ăn từ từ thôi không cần phải gấp đâu."

Năm thứ 12 Trình Túc Vũ ở nhà họ Dương, vẫn như ngày đầu cô đến đây, ba mẹ Dương luôn yêu thương cô như con gái ruột của mình. Trình Túc Vũ hạnh phúc nhận lấy ly nước từ tay bà, cười vui vẻ nói:

"Ngày đầu tiên đi làm không thể trễ giờ đâu mẹ."

Bà cười, liếc nhìn Dương Dịch Hoài đang ngồi bên cạnh cô: "Con sợ gì chứ... Sếp của con chẳng phải còn ngồi đây sao?"

Dương Dịch Hoài trong lòng cảm thấy nhàm chán vì hôm nay ba mẹ bắt anh ở lại đây chờ cô ăn sáng xong thì đưa cô tới công ty. Rõ ràng anh là sếp còn cô mới là nhân viên, có đạo lý nào để sếp đợi nhân viên không cơ chứ. Không có một chút kiên nhẫn nào, anh nhìn bà, thờ ơ nói: "Trong công việc con không có thiên vị người nhà đâu."

Ba Dương từ nãy giờ không lên tiếng, quét mắt nhìn anh một cái, thấp giọng hỏi, hàm ý có mấy phần đe doạ:

"Con dám bắt nạt con bé sao?"

Hai cặp mắt uy hiếp phóng về phía Dương Dịch Hoài, Trình Túc Vũ bên cạnh lại đưa đôi mắt long lanh nhìn anh khiến anh chỉ có thể bất lực câm nín.

"..."

***



Trên xe, Trình Túc Vũ liếc nhìn Dương Dịch Hoài đang lái xe bên cạnh, cô nhớ lại thông báo đậu phỏng vấn của mình mà tặc lưỡi, giả vờ hờn dỗi hỏi anh:

"Em cũng phải thử việc 3 tháng sao?"

Dương Dịch Hoài không nhìn cô, nhàn nhạt trả lời:

"Anh không thiên vị người nhà."

Trình Túc Vũ nhìn cái dáng vẻ thờ ơ lạnh lùng này của anh đến phát ghét, chính cô cũng không biết mình thích người đàn ông này ở điểm nào, lại còn thích anh lâu như vậy. Đang mãi suy nghĩ bâng quơ thì xe bỗng dừng lại, Trình Túc Vũ nhìn ra bên ngoài cửa xe cô thấy vẫn chưa đến công ty, quay lại ngơ ngác hỏi:

"Có chuyện gì vậy ạ?"

Dương Dịch Hoài gõ nhẹ đầu ngón tay vào vô lăng, anh nhìn cô, thấp giọng trả lời: "Ở đây không xa công ty... Em xuống đây đi."

Trình Túc Vũ lúc này mới biết anh tính vứt cô lại đây, đương nhiên là cô không chịu được ấm ức như vậy, trong lòng hơi tức giận, cao giọng hỏi lại anh: "Tại sao chứ?"

Dương Dịch Hoài làm như không quan tâm đến chuyện cô có tức giận hay không, anh nghiêm mặt nhìn cô, vừa trả lời cũng vừa cho cô một lời cảnh báo: "Không được để người khác biết quan hệ của em với anh."

Trình Túc Vũ tức muốn nổ phổi, cái tên này có cần phải tuyệt tình như vậy không? Nhưng bản tính hơn thua của cô lại trỗi dậy, cô đè nén cơn giận của mình xuống, nhếch miệng cười, nhoài người qua ghế lái của Dương Dịch Hoài, kéo lấy cà vạt anh, khiến anh nghiêng người theo hướng cà vạt bị kéo, mặt đối mặt với cô.

Trình Túc Vũ cười cười, âm dương quái khí hỏi Dương Dịch Hoài: "Quan hệ của em với anh là gì?"



Dương Dịch Hoài khựng lại mấy giây, đáy mắt có mấy phần bối rối, nhưng bộ dạng vẫn điềm tĩnh, lạnh nhạt, quan hệ giữa anh với cô là gì? Là anh em? Là vị hôn thê? Mặc dù anh không chấp nhận. Anh hất tay Trình Túc Vũ ra, chỉnh lại cà vạt của mình, liếc nhìn cô, nghiêm giọng cảnh cáo:

"Đừng ngang bướng nữa." Nói rồi anh mở cửa xe, động tác hơi mạnh bạo đẩy cô ra ngoài.

Nhìn bóng dáng của chiếc xe dần mút hút khỏi mắt mình, Trình Túc Vũ tức giận đến nổi không nhịn được mà chửi thề mấy câu. Một mình bước trên con đường rộng lớn, người xe qua lại vội vã, chút cảm xúc tức giận ban nãy lại bị nỗi thất vọng, buồn bã trong lòng khoả lấp.

7 năm trước, ở cái tuổi chỉ mới biết tình cảm nam nữ là gì Trình Túc Vũ lần đầu nghe người ta bàn tán về bạn gái của Dương Dịch Hoài, trái tim cô như bị ai đó bóp nghẹt, Trình Túc Vũ biết rõ tình cảm của mình dành cho Dương Dịch Hoài là gì? Để ý một người, sẽ đau lòng vì người đó, lúc không thấy người đó sẽ khó chịu vì mong nhớ, đó chính là thích một người... Mà cô lại thích Dương Dịch Hoài.

Ngày sinh nhật 15 tuổi của cô, cô đã lấy hết can đảm 15 năm cuộc đời mình gom lại để hỏi Dương Dịch Hoài:

"Anh có bạn gái rồi sao?"

Dương Dịch Hoài lúc này đối với cô, vẫn là một người anh trai ấm áp, luôn quan tâm, yêu chiều cô, anh cười đáp: "Ừm... Sao vậy?"

Trình Túc Vũ nghe thấy câu trả lời của anh, tâm trạng hụt hẫng đến đáng thương, trong mắt ẩn hiện một tầng sương mỏng, giọng nói hơi nghẹn lại: "Mẹ nói lớn lên anh sẽ cưới em."

Dương Dịch Hoài nhìn thấy cô như vậy, trong lòng cũng nghĩ đến trường hợp mà anh không muốn nghĩ nhất, nhưng vì người đối diện là cô anh vẫn dịu dàng dỗ dành: "Mẹ nói đùa đấy... Vậy mà em cũng tin."

"Nhưng ba cũng nói như vậy." Nếu chỉ có mẹ nói thì có thể là nói đùa, nhưng ba Dương là người như thế nào chứ, ông ấy sẽ nói đùa sao? Chính ba mẹ anh đã nói, từ khi cô sinh ra, cả hai nhà đã định hôn ước cho anh và cô, chỉ vì như vậy, chỉ vì người đó là anh mà cô luôn ôm trong lòng mình biết bao nhiêu ảo tưởng về tương lai của cả hai. Cô nghĩ rằng anh cũng như cô, nhưng hoá ra chỉ có mình cô tự đơn phương, tự nhảy múa trong chính trí tưởng tượng của mình.

Nhìn thấy Trình Túc Vũ rơi nước mắt, Dương Dịch Hoài cũng không biết phải làm sao, anh trách người lớn sau cứ thích tự ý định đoạt tình yêu của bọn họ, lại cứ thích nói những điều không đâu với một đứa nhỏ như Trình Túc Vũ, nhưng Dương Dịch Hoài lại không phải là loại người biết an ủi ai bao giờ, những điều mà anh có thể làm chỉ có thể là nhắc nhở cô như một người anh trai:

"Con nhóc này...Em còn nhỏ, lo mà học đi... Linh ta linh tinh."