Hạ Kiều đứng trong trang viên, dựa đầu vào vai Thiệu Phong, đưa mắt nhìn không gian tràn ngập hoa cúc vạn diệp.
Cô rũ mắt, che đi cảm xúc phức tạp trong lòng.
Hạ Kiều không thích hoa cúc vạn diệp.
Nhưng bởi vì một lời nói dối của cô, Thiệu Phong lại thay cô chăm sóc loại hoa này, thậm chí còn trồng cả một đồi hoa.
Cúc vạn diệp là loài hoa tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu.
Hạ Kiều nghĩ, có lẽ từ bây giờ, cô cũng sẽ thật lòng yêu thích loại hoa này.
...
Buổi cầu hôn thế kỷ được chia sẻ, lan truyền rầm rộ trên các trang mạng xã hội với vận tốc âm thanh.
Chỉ sau một đêm, Hạ Kiều từ một vị tiểu thư ít khi lộ diện của nhà họ Hạ đã trở thành người nổi tiếng, nhiệt độ chẳng thua kém minh tinh đỉnh lưu là bao.
Bây giờ Hạ Kiều sợ đến mức không dám bước chân ra cửa. Ngay khi Thiệu Phong thông báo muốn tổ chức hôn lễ thật hoành tráng, Hạ Kiều đã mắng hắn một trận, chặt đứt cái suy nghĩ của hắn.
"Em không muốn. Hôn lễ cũng chỉ là một hình thức thôi, không có nó em vẫn yêu anh nhất trên đời."
"Nhưng mà..."
Nhưng nhị cái gì cũng không thay đổi được quyết định của Hạ Kiều.
Cô không nói lời nào, ngay trong ngày Thiệu Phong đề nghị tổ chức hôn lễ, Hạ Kiều đã ăn mặc kín đáo từ đầu đến chân, lôi hắn từ nhà đến cục dân chính lĩnh chứng.
Thiệu Phong nhìn giấy hôn thú trong tay, trong lòng tràn ngập cảm xúc phức tạp.
Cô vợ nhỏ của hắn cũng quá tùy tiện rồi!
...
Đồng nghiệp tại bệnh viện lúc nào cũng hỏi Thiệu Phong khi nào thì tổ chức hôn lễ. Bỗng một ngày phát hiện ra trong cặp xách đi làm của bác sĩ Thiệu xuất hiện giấy hôn thú.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Thì ra là đã yên bề gia thất rồi.
Nhưng tại sao lại không tổ chức đám cưới?
Trọng điểm là... tại sao Thiệu Phong lại mang giấy hôn thú đi làm?
Về vấn đề này, Thiệu Phong lạnh nhạt giải đáp thắc mắc, sắc mặt lạnh tanh.
"Bà xã nói, giấy hôn thú cũng như giấy tờ tùy thân, phải mang theo."
"Thật ra tôi thấy như vậy cũng rất rốt. Có thằng trà xanh nào dám quyến rũ vợ tôi, cô ấy sẽ lấy giấy hôn thú ra đập chết hắn."
Đồng nghiệp: "..."
...
Sau khi kết hôn chớp nhoáng, cuộc sống tình trường của Thiệu Phong càng trở nên phong phú hơn.
Ví dụ như, mỗi sáng thức dậy, Hạ Kiều sẽ tặng hắn một nụ hôn chào buổi sáng.
Ví dụ như, mỗi khi rời khỏi nhà để đi làm, Hạ Kiều sẽ tặng hắn một nụ hôn tạm biệt.
Ví dụ như, mỗi khi về nhà, Hạ Kiều cũng sẽ hôn hắn, sau đó mỉm cười dịu dàng nói "mừng anh về nhà". Chỉ cần vậy thôi, mọi mệt mỏi trong người hắn đều tan biến.
Nhưng Thiệu Phong cũng vì vấn đề cuộc sống đêm khuya của vợ chồng mà đau hết cả đầu.
Kết hôn một năm rồi nhưng...
Hạ Kiều vẫn cho Thiệu Phong ăn chay!
...
Buổi tối, Thiệu Phong mệt mỏi lê thân tàn về nhà.
Hôm nay Hạ Kiều không ra cửa đón hắn như mọi hôm nữa. Cô ngồi trên ghế sofa, nhìn chằm chằm ảnh đăng kí kết hôn của hai người, đôi mày thanh tú nhíu chặt lại.
Thiệu Phong nghi hoặc, từ phía sau ôm lấy cô, dụi dụi vào người cô như con chó lớn, giọng nũng nịu: " Em đang làm gì vậy?"
"Anh lấy giấy hôn thú ra đi. Em cứ có cảm giác anh ở trong ảnh không được vui."
Thiệu Phong lấy giấy hôn thú đưa cho vợ, sau đó lập tức rơi vào trầm mặc.
Hắn quả thật rất rất không vui. Một phần là vì Hạ Kiều lúc đó làm việc quá hời hợt, chín phần còn lại là vì không thể tổ chức hôn lễ, tuyên bố chủ quyền với mọi thằng đàn ông.
Thiệu Phong cầm lấy giấy hôn thú trong tay Hạ Kiều, vứt lên bàn, sau đó lập tức đè cô ra ghế sofa.
"Vợ à, anh quả thật không vui. Cho nên, em mau bù đắp cho anh đi."
Vừa nói, Thiệu Phong vừa cởi từng cúc áo trên áo của Hạ Kiều, liếm khóe môi, nở nụ cười ranh mãnh.
Hạ Kiều giật thót, giữ chặt tay hắn.
"Anh đứng đắn một chút đi!"
"Không thể." Thiệu Phong cười khẽ một tiếng, giọng nghiêm túc: "Anh không thể đứng đắn trước em được đâu, vợ à."
"..." Hạ Kiều thở dài một hơi, nhận mệnh: "Anh... đeo bao vào đi. Có ba đứa con rồi, em không muốn lại sinh nữa đâu."
Dù sao tỉ lệ trúng "hồng tâm" của Thiệu Phong rất ghê gớm, "bắn" hai lần trúng "hồng tâm" cả hai.
...
Trong căn phòng thiếu vắng ánh sáng. Chỉ có ánh trắng vàng nhạt, dịu nhẹ hắt lên song cửa, luồn qua khe hở, rơi trên tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của người đàn ông.
Tiếng thở dốc xen lẫn tiếng rên rỉ yêu kiều, tạo nên bầu không khí ái muội, hâm nóng cả căn phòng trống trải.
Thiệu Phong cẩn thận hôn lên vết sẹo trên bụng Hạ Kiều một cách đầy thành kính, trân trọng.
Bàn tay to lớn nắm lấy bàn tay nhỏ, mười ngón đan xen.
Đôi nhẫn cưới tinh xảo trong không gian thiếu ánh sáng lóe lên, vô cùng bắt mắt.
Giấy hôn thú trên bàn bị bỏ quên, được ánh trăng hỏi thăm, chiếu sáng.
Giấy hôn thú có một đôi.
Nhẫn cưới có một cặp.
Hai tâm hồn đồng điệu cuối cùng cũng trở về bên nhau sau bao ngày xa cách, thăng trầm.
Giữa tám tỉ người trên toàn thế giới, gặp được tri kỷ đời mình là một loại hạnh phúc khiến người đời ghen tỵ.
Thiệu Phong hắn từng hứa, bản thân sẽ yêu Hạ Kiều bảy năm, bảy mươi năm, trọn một đời.
Hắn nói được, làm được!
Tương lai có lúc thăng trầm, lúc khó khăn, lúc hiểu lầm, nhưng Thiệu Phong sẽ không bao giờ ngừng yêu, Hạ Kiều cũng sẽ không lúc nào ngừng thương.