Không thể động –
Tác giả: Phong Lộng
Edit: Nguyệt Cầm Vân
Mánh khóe áp chế đê tiện, Ly Úy khinh thường nhìn hắn: “Tôi chỉ phụ trách tiếp nhận phi vụ giết người, những việc khác trong tổ chức tôi chẳng biết gì hết.”
Chu Dương cười nhạo: “Đương nhiên anh biết, sao bọn họ có thể để em biết việc cơ mật được? Những vấn đề anh muốn hỏi đều là về em.” Có lẽ thể lực đã khôi phục lại, hắn đứng dậy khỏi giường, thuận tay lấy một chiếc áo ngủ dài khoác lên người, bộ dáng uể oải tựa lên tủ đầu giường, bày ra dáng điệu thẩm vấn: “Vấn đề thứ nhất…”
Nụ cười mỉm đầy nguy hiểm của Chu Dương chợt ngừng lại khiến Ly Uy không khỏi có chút sợ hãi, tràn đầy cảnh giác nhìn Chu Dương.
“… Em là sát thủ hạng nhất dưới tay Lạc Tân?”
Trái tim đang treo lơ lửng bất ngờ được thả lỏng. Cứ tưởng hắn sẽ hỏi vấn đề gì xảo quyệt lắm chứ.
“Không định trả lời?” Chu Dương không thích sự yên lặng của cậu.
“Chẳng phải anh đã biết rồi sao?”
Gương mặt anh tuấn tà mị của Chu Dương thu lại tất cả ý cười: “Trả lời anh.” Hắn trầm giọng xuống.
Thật nản lỏng, sự kháng cự vô ích sẽ chỉ khiến Chu Dương dùng Vi Vi để uy hiếp cậu thêm mà thôi.
“Phải.” Ly Úy cứng ngắc phun ra một chữ.
“Em từng giết người sao?”
“Hả?”
Thân hình to cao so với mãnh thú trong rừng rậm còn có lực uy hiếp hơn đang nghiêng người áp tới, hơi thở mang theo sự trêu tức phun lên mặt Ly Úy.
“Anh hỏi em, em từng giết người sao?”
Nhìn thấy biểu tình mất tự nhiên của Ly Úy, dường như Chu Dương cảm thấy hứng thú mà cười rộ lên: “Sẽ không phải đều quên hết rồi chứ?”
“Phải.” Ly Úy chịu không nổi biểu tình như mèo vờn chuột của Chu Dương, nghiêm túc đáp: “Quên rồi.”
Nụ cười châm biếm biến thành cười lạnh, Chu Dương càng sát lại gần, Ly Úy định ngửa người ra phía sau để trốn tránh cảm giác như sắp bị dán lên môi, chợt nghe thấy tiếng Chu Dương khinh thường nói nhấn từng chữ: “Tên ngu ngốc bị người tẩy não.”
Sớm đã biết Chu Dương đối với lòng tự tôn của kẻ khác chẳng hề có chút kiêng nể, Ly Úy vẫn nhịn không được mà lộ ra ánh mắt bất mãn.
Nhưng cậu chẳng cách nào mở miệng phản bác, quả thực cậu đã bị tẩy não. Lão đại Lạc Tân của tổ chức không hề che giấu quá trình này, thậm chí còn tỉ mỉ tự thuật lại toàn bộ quá trình cho cậu nghe.
“Từ khi em mất đi ký ức của mình, cũng chính là sau khi bị tẩy não, có từng giết người không?”
“…”
“Trả lời.”
“Không.” Ly Úy rất không cam tâm mà nhìn Chu Dương. Nếu hành động thành công, câu trả lời hiện giờ đã là khẳng định rồi.
“Xem ra…” Có lẽ để tăng thêm áp lực đối với Ly Úy, Chu Dương chầm chậm tiến lại gần thêm một chút. Tình hình càng lúc càng gay go, đầu của Ly Úy sắp đụng tới thành giường, không gian để trốn tránh đã bị thu hẹp tới cực hạn, hơn nữa, đầu gối trái đang gập lại của Chu Dương vừa khéo ác ý đè lên thân thể trần trụi được che đậy bên dưới lớp chăn: “Anh là nhiệm vụ đầu tiên mà em nhận được.”
Bị Chu Dương nhìn chằm chằm ở cự ly gần là một tư vị khó có thể hình dung, ánh mắt lạnh băng tà ác của độc xà, mà sự tà ác của Chu Dương lại khác biệt, xen lẫn bên trong còn một loại ảo giác có thể xem như lôi cuốn.
Nhảy nhót ở nơi sâu nhất trong đôi mắt Chu Dương là ngọn lửa vừa lạnh như băng lại vừa tà ác, nhưng tràn đầy dụ hoặc.
Ly Úy biết rất rõ hiện giờ Chu Dương chỉ đang thẩm vấn chuyện về tổ chức của Lạc Tân, nhưng đối diện với ánh mắt ở cự ly rất gần thế này lại khiến Ly Úy hồi tưởng vô cùng rõ ràng cảm giác khi Chu Dương cường ngạnh tiến vào thân thể mình.
Thật mất mặt, Ly Úy khẽ run lên theo phản xạ. Chu Dương vốn định lui người về phía sau lập tức bị phản ứng này khơi dậy sự hứng thú, càng tùy ý tiến sát lại gần.
“Đừng lộn xộn, điện lưu khống chế đang mở đấy. Hay là em muốn làm thêm một lần nữa?”
Sắc mặt Ly Úy xanh mét, đường nét anh tuấn trở nên cứng đờ. Chu Dương đắc ý cười rộ lên.
“Cảm giác mà em mang tới cho người ta thật hỗn loạn,” Gần như là vừa hôn vừa nói chuyện: “Dễ dàng bị người ta phát hiện ra tâm tính ngây thơ lại ra vẻ quật cường ngu xuẩn, còn cả sự tự tin cho rằng mình là một sát thủ hạng nhất, tổng hợp lại tất cả liền trở thành một thể nực cười chẳng chút hài hòa, lại như sự xung đột cường liệt giữa bẩm sinh và rèn luyện, sẽ hình thành hai nhân cách song song.”
Anh mới là đồ hai nhân cách song song. Ly Úy lập tức liên tưởng tới Chu Dương âm tình bất định, tính cách ác liệt có thể biến đổi bất cứ lúc nào.
“Không được trốn, để hình ảnh Vi Vi bị khi dễ hiện lên ở trong đầu, sau đó tỉnh táo lại một chút, nghiêm túc trả lời câu hỏi của anh.” Chu Dương thu hồi lại đầu lưỡi đã luồn vào trong miệng đối phương, nhưng vẫn duy trì khoảng cách có thể hôn bất cứ lúc nào.
“Còn nhớ được những chuyện trước khi bị tẩy não không?”
“Không.”
“Tẩy não là bị bắt ép?”
“Không, là tự nguyện.”
“Sao em biết?”
Ly Úy nhắm mắt lại. Chu Dương lộ ra nụ cười khinh miệt khiến người ta phải bốc hỏa: “Lạc Tân nói với em như vậy, phải không?”
“Tôi tự mình động thủ.”
Khi ấy, Lạc Tân đã nói với Ly Úy rằng: “Bởi vì cậu nói, cậu hi vọng có thể làm một sát thủ hạng nhất không bị bất kỳ tư tình nào ràng buộc. Tôi vô cùng kinh ngạc, rất ít người được như cậu, Ly Úy. Cậu quật cường đến mức khiến người ta không dám tin.”
Ly Úy biết mình quả thực quật cường, cũng rất hiếu thắng.
Cậu tin tưởng Lạc Tân, Lạc Tân coi trọng cậu, tín nhiệm cậu. Ly Úy biết hẳn là nên xem hắn như thượng cấp, chúa tể, nhưng rồi vẫn nhịn không được mà âm thầm xem hắn như người bạn tốt nhất.
Kỹ thuật bắn súng của cậu là do đích thân Lạc Tân chỉ dạy.
“Tới khi nào em mới chịu thừa nhận mình là một kẻ ngu ngốc?” Chu Dương nhíu mày: “Ừm, sát thủ hạng nhất, chưa từng giết người, dường như cũng không có xuất thân và người nhà, chỉ cần là Lạc Tân nói thì em đều tin. Hắn nhất định cũng nói với em rằng, em đã trải qua địa ngục huấn luyện nghiêm khắc nhất, có đủ bản lĩnh để đi ám sát một người khó giết như anh.”
Ly Úy lại bắt đầu quật cường trừng mắt phản kháng, may mà cậu còn nhớ được tình cảnh của mình, đành kiềm nén lửa giận, trầm giọng nói: “Lạc Tân sẽ không lừa tôi.”
“Đây chính là một câu nói ngu xuẩn.” Chu Dương bỗng thay đổi sắc mặt, thần tình dữ tợn xuất hiện trên ngũ quan đoan chính của hắn, khiến người ta cảm thấy không rét mà run.
“Biết mình ngu ngốc đến mức nào không? Tràn đầy tự tin, kỳ thực bất quá chỉ là một quân cờ trong trò chơi. Đây là trò chơi, Ly Úy, đây không phải trò chơi của em, em bất quá chỉ là một công cụ của trò chơi mà thôi.” Hung hăng túm lấy cằm Ly Úy, toàn bộ lửa giận từ đáy mắt Chu Dương bắn vào trong mắt Ly Úy chẳng sót chút nào.
Ly Úy quay mặt đi, nhưng khí lực của cậu không thể bằng Chu Dương, bởi vậy cậu lại mưu đồ tìm kiếm một phương pháp khác. Cậu ra sức ngửa đầu về phía sau, gáy lại đập cốp vào thanh kim loại cổ điển nơi đầu giường. Không còn cách nào khác, cậu đành duỗi chân đá Chu Dương đã đè hẳn lên người mình.
“A!”
Nhìn Ly Úy đau đớn cuộn mình thành một cụm, Chu Dương hừ một tiếng: “Chẳng phải đã nói với em điện lưu khống chế đang mở sao?”
“Nhìn dáng vẻ của em, kỹ xảo giết người kém cỏi, phương pháp chạy trốn vụng về, vừa nhìn liền biết trong lòng em đang suy nghĩ những gì. Giả vờ làm một người thực vật, em tưởng rằng loại trò chơi chỉ có trẻ con mẫu giáo mới chơi này có thể lừa được anh sao?” Chu Dương cay nghiệt nói: “Nếu sát thủ hạng nhất của Lạc Tân mà là cái dạng này, hắn sớm đã đi đời rồi.”
Bạn đang
Ly Ãy nặng ná» thá» dá»c. Chu DÆ°Æ¡ng nói không sai, nếu cáºu Äúng nhÆ° lá»i Lạc Tân nói, là cao thủ hạng nhất, váºy sao có thá» bá» Chu DÆ°Æ¡ng Äùa giỡn Äến quay mòng mòng thế nà y?
Kỳ quái chÃnh là trÆ°á»c kia cáºu chÆ°a từng nghÄ© Äến những viá»c nà y, gần nhÆ° má»t chút hoà i nghi cÅ©ng không có.
Trong má»t nÄm sau khi tẩy não, Äiá»u duy nhất mà cáºu tiếp nháºn chÃnh là sá»± huấn luyá»n không ngừng, Lạc Tân ÄÃch thân dạy dá» cáºu, còn có Nhược Thủy cùng chá»u trách nhiá»m huấn luyá»n, Äá»u muôn miá»ng má»t lá»i khen ngợi sá»± tiến bá» của cáºu.
Ãt nhất á» trong tá» chức, không ai nói cáºu không phải là ngÆ°á»i lợi hại nhất.
Trên mặt Ly Ãy lá» ra biá»u tình mâu thuẫn và tá»n thÆ°Æ¡ng, thá»ng khá» nhÃu mà y: âVì sao⦠lại có trò chÆ¡i nà y?â
âCó lẽ bá»i vì má»i ngÆ°á»i Äá»u rất nhà m chán Äi.â Chu DÆ°Æ¡ng trả lá»i thẳng thắn.
âNói rõ rà ng má»t chút.â
Chu DÆ°Æ¡ng nhếch môi cÆ°á»i châm chá»c: âCÅ©ng giá»ng nhÆ° anh vừa liếc nhìn liá»n phát hiá»n em Äang giả vá» hôn mê nhÆ°ng vẫn không vạch trần. Em không cảm thấy Äá»i má»t hình thức khác thì sẽ thú vá» hÆ¡n sao?â
MÃm môi tháºt chặt, Ly Ãy áp mặt lên Äá»m giÆ°á»ng.
Chu DÆ°Æ¡ng lại cúi ngÆ°á»i xuá»ng, ngoà i dá»± Äoán, Äá»i thà nh má»t loại biá»u tình ôn nhu: âÄừng chán nản, quân cá» vẫn có giá trá» của quân cá».â
Ly Ãy trầm mặc, Äá»i vá»i sá»± an ủi vô cùng châm chá»c nà y không cho là Äúng.
Chu DÆ°Æ¡ng lại cà ng ôn nhu, hôn hôn và nh tai cáºu: âÄược rá»i, Ly. Tất cả những viá»c bá» Lạc Tân là m cho loạn thất bát tao nà y hẳn là Äã Äược chá»nh Äá»n lại, lá»a giáºn của anh cÅ©ng Äã phát tiết gần hết rá»i. Nghe cho kỹ Äây, Ly Ãy, em là ngÆ°á»i yêu của anh, Vi Vi là em gái của em. Chúng ta vô cùng yêu nhau, nhÆ°ng hai nÄm trÆ°á»c, em mất tÃch. ÄÆ°Æ¡ng nhiên, hiá»n giá» cuá»i cùng anh cÅ©ng biết em là bá» ngÆ°á»i của Lạc Tân bắt Äi, hÆ¡n nữa còn bá» tẩy não.â
Ãnh mắt chấn kinh của Ly Ãy cuá»i cùng cÅ©ng quay lại.
âTrong tÆ° liá»u mà Lạc Tân ÄÆ°a cho em chá» e không có tá» giá»i thiá»u vá» tình nhân của anh Äâu nhá»? Äi há»i bất kỳ ngÆ°á»i nà o, ai cÅ©ng biết Ly Ãy mất tÃch hai nÄm.â
Trầm mặc má»t lúc, Ly Ãy nuá»t nuá»t nÆ°á»c miếng là m trÆ¡n cá» há»ng khô khá»c: âThủ Äoạn anh dùng Äá» Äá»i xá» vá»i tình nhân mất tÃch hai nÄm cÅ©ng quá là Äá»c ác Äi.â
âNếu thá»i Äiá»m em bất ngá» xuất hiá»n trÆ°á»c mặt anh không phải Äang cầm má»t khẩu súng có Äạn chÄ©a thẳng và o Äầu anh, anh sẽ ôn nhu hÆ¡n.â Chu DÆ°Æ¡ng vô tá»i cÆ°á»i: âHÆ¡n nữa, nếu tình nhân vá»n luôn nhu thuáºn Äáng yêu, bá»ng nhiên khi là m tình lại kêu gà o và dáng vẻ nhÆ° bá» kẻ thù lÄng nhục, em có thá» không ná»i giáºn sao?â
âTôi không tin mấy lá»i nhÄng cuá»i của anh.â Ly Ãy lắc Äầu: âNhững ngÆ°á»i huynh Äá» của anh hẳn là cÅ©ng quen biết Ly Ãy chứ, bá»n há» ai ai cÅ©ng trông chừng tôi nhÆ° kẻ Äá»ch.â
âLy à , thì ra em vẫn duy trì Äược Äặc Äiá»m bách sÆ¡ nhất máºt* nhÆ° trÆ°á»c khi bá» tẩy não.â Chu DÆ°Æ¡ng nhún vai: âNhững ngÆ°á»i trông giữ em Äá»u là ngÆ°á»i má»i do anh Äiá»u tá»i từ các nÆ¡i, bá»n há» chÆ°a từng gặp em. ÄÆ°Æ¡ng nhiên anh không thá» Äá» cho các huynh Äá» cÅ© nhìn thấy anh xá» lý em nhÆ° váºy, lão Äại cÅ©ng không phải luôn có thá» tùy tâm sá» dục.â
(*trÄm chuyá»n há»i hợt chá» có má»t chuyá»n là tinh tế)
âTôi không tin.â Vẫn là má»t câu quáºt cÆ°á»ng.
âÄây là sá»± tháºt. Ãt nhất là tháºt hÆ¡n so vá»i thế giá»i ảo má»ng mà Lạc Tân Äã nói vá»i em.â
âKhông.â
âBiết anh ghét nhất cái gì không? Anh ghét nhất chÃnh là loại ngu xuẩn chết tiá»t nà y của em!â Chu DÆ°Æ¡ng bá»ng nắm lấy bả vai cáºu, lạnh lùng nói: âEm muá»n cược vá»i anh sao? Äược, chá» cần em nói thêm má»t chữ không, anh sẽ ra ngoà i dùng ngay má»t súng xá» cô em gái của em, nhÆ° váºy biết Äâu có thá» kÃch thÃch toà n bá» ký ức bá» tẩy xóa của em quay trá» vá».â
DÆ°á»i sá»± uy hiếp nghiêm trá»ng, Ly Ãy thá»±c sá»± không dám nói thêm má»t chữ âkhôngâ, cáºu quay mặt Äi, vẫn không cam lòng mà há»i má»t câu: âLà m nhÆ° váºy Äá»i vá»i Lạc Tân có Äiá»m gì tá»t?â
Lần nà y tá»i lượt Chu DÆ°Æ¡ng trầm mặc.
Con ngÆ°Æ¡i sáng rá»±c tá»±a nhÆ° có thá» nhìn thấu nhân tâm Äang thẳng tắp hÆ°á»ng Ly Ãy.
Cuá»i cùng má»i nhả ra má»t tiếng thá» dà i: âEm có biết khi anh phát hiá»n ra em dùng súng lục nhắm thẳng và o Äầu anh, tâm tình của anh khi ấy là gì không? So vá»i Lạc Tân bắn anh má»t súng còn Äau hÆ¡n.â
Chá»ng lại Äôi mắt Äầy kinh ngạc của Ly Ãy, mục quang vô tình trên gÆ°Æ¡ng mặt ôn nhu của Chu DÆ°Æ¡ng láºp lòe chẳng há» che giấu: âAnh là má»t kẻ tuyá»t tình, Ly. Không sai, trÆ°á»c Äây anh vô cùng yêu em, Äó là bá»i vì em cÅ©ng yêu anh sâu sắc. NhÆ°ng bây giá»â¦ nếu em không tìm lại Äược tình yêu Äá»i vá»i anh, Äá»ng nghÄ©a vá»i viá»c, em cÅ©ng sẽ không tìm lại Äược má»t Chu DÆ°Æ¡ng của trÆ°á»c kia chỠôn nhu vá»i má»t mình em.â
__Hết__