Không thể động –
Tác giả: Phong Lộng
Edit: Nguyệt Cầm Vân
Lần cuối cùng đối mặt với Chu Dương đã kết thúc trong bóng đêm như vậy. Không gian chẳng có ánh sáng trải dài vô biên vô tận, từ đó về sau đại biểu cho sự tưởng niệm của Trần Minh đối với Chu Dương.
Mỗi khi nhắm mắt vào, dường như lại có thể nghe thấy tiếng khóc cố kiềm nén của Chu Dương ở một nơi nào đó không rõ tên.
“Tôi còn phải nếm bao nhiêu lần tư vị của sự mất mát nữa?”
Một lần, mong rằng chỉ còn một lần duy nhất này.
Thông tin Chu Dương thu thập được vô cùng chuẩn xác, khi Trần Dược đưa Trần Minh tới trước cửa nhà, người của Trần gia nhận được tin liền mừng rỡ như điên.
“Anh! Trời ơi, thật sự là anh!” Em gái bụng phệ của cậu thân thiết ôm lấy cậu.
Từ bên chân cô ló ra một cái đầu tròn tròn nho nhỏ.
“Con ngoan, mau gọi bác đi.”
Đứa bé hiếu kỳ ngẩng đầu lên đánh giá Trần Minh.
Em rể cậu đứng tựa bên cửa ra vào, cưng chiều nhìn vợ mình phấn khởi.
“Anh, anh thật sự bị đụng vào đầu, quên hết mọi việc rồi sao?”
“Vậy anh còn thích câu cá như trước nữa không?”
“Mùa thu năm nay, anh sẽ giống như trước kia, cùng em đi xem hoa Tử Kinh (1) chứ?”
“Anh, anh…”
Em gái có diện mạo không giống Vi Vi, nhưng trong mắt Trần Minh, khuôn mặt của Vi Vi lại luôn trùng lên nụ cười của em gái.
Chu Dương từng hỏi: “Trần Minh, lẽ nào chỉ có quá khứ mới thuộc về em? Hiện tại thì sao? Kể từ khi em quen biết tôi, lẽ nào sinh mệnh của em không còn tiếp tục?”
Phải rồi, sinh mệnh vẫn đang tiếp tục.
Cũng như Chu Dương, Ly Úy, Vi Vi, đều ở trong sinh mệnh của cậu.
“Bác ơi, mẹ nói bác biết làm diều giấy.” Đứa bé kia chạy tới, trên tay cầm theo nan tre và giấy, sợi chỉ trắng uốn lượn trên mặt đất, kéo dài từ phòng khách ra tới tận sân.
“Ừ, có thể trước kia có biết.”
“Vậy hiện tại thì sao?”
“Quên mất rồi.”
“A?” Đứa bé lộ ra vẻ mặt thất vọng, khinh thường nhìn cậu.
“Thế nhưng, có thể học lại một lần nữa mà.”
Tất cả đều bắt đầu học lại từ đầu, gia đình, thân nhân, công việc, hàng xóm.
Thời gian hai năm cứ thế trôi qua trong ký ức, cậu dường như một lần nữa có được cuộc đời của Trần Minh, nhưng mỗi khi bóng đêm tĩnh lặng buông xuống, cậu vẫn nhớ tới những cái tên cùng nụ cười quen thuộc kia.
Cứ ngỡ từ nay về sau sẽ mãi mãi như vậy, lặng lẽ cùng sự tưởng niệm bầu bạn cả đời. Cho tới buổi sáng hôm ấy, Trần Dược lại xuất hiện trên đường cậu đi làm.
“Trần tiên sinh, mời đi theo tôi.”
Cậu vốn có thể không đi, nhưng trái tim lại không chịu thua kém mà liều chết nhảy loạn, như đang kêu gào cho dù có vỡ tan cũng còn khá hơn thoi thóp sống qua ngày.
Ngồi trên trực thăng, nhìn mình bỗng chốc quay lại giữa thời không, chờ tới khi thần trí bị hồi ức dẫn dắt, tìm lại cảm giác dạo chơi giữa mây trời, tổng bộ đã hiện ra trước mắt.
Khoảnh khắc đặt chân xuống khỏi phi cơ, cậu thần kỳ cảm nhận được rõ ràng sự mềm mại của mặt cỏ dưới chân.
Đi qua phòng khách, Trần Dược dẫn cậu xuống tầng hầm. Hành lang dài vẫn như xưa, tựa hồ mọi thứ đều chưa từng thay đổi. Chuyện trải qua đã khắc thật sâu vào cốt tủy cậu, trọn đời trọn kiếp cũng vô vọng thoát ra.
Có lẽ, cậu cũng không thật sự muốn thoát ra.
Bọn họ dừng lại trước cánh cửa hầm quen thuộc kia. Bạn đang
Trần Minh má»m cÆ°á»i.
Cáºu từng bá» cầm tù á» nÆ¡i nà y, từng tuyá»t vá»ng á» nÆ¡i nà y, từng á» nÆ¡i nà y kiên quyết hạ xuá»ng quyết Äá»nh, dùng tình yêu Äá» vãn há»i má»t Chu DÆ°Æ¡ng Äã mất Äi Ly Ãy.
Nhiá»u cái Äã từng nhÆ° váºy, gian hầm nho nhá» nà y, liá»u có chuyên chá» Äược chÄng?
âChu tiên sinh Äã dùng hai nÄm, thu xếp tất cả sá»± vụ trong tá» chức cùng má»t và i vấn Äá» quan trá»ng khác, Äá» tÆ°Æ¡ng lai có thá» tiếp nháºn má»t lần nữa.â
âTiếp nháºn má»t lần nữa?â
âÄúng váºy. NÄm ngà y trÆ°á»c, Chu tiên sinh Äã tá»± mình sắp xếp má»t cuá»c phẫu thuáºt tẩy não, ngÆ°á»i thá»±c hiá»n là chuyên gia hạng nhất trong lÄ©nh vá»±c nà y Äã Äược thế giá»i công nháºn. Cuá»c phẫu thuáºt rất thà nh công, hắn bình phục rất tá»t, hÆ¡n nữa Äã bắt Äầu bắt tay và o viá»c há»c táºp.â Trần Dược nói: âTrÆ°á»c Äó Chu tiên sinh có tá»± chuẩn bá» cho mình má»t Äoạn bÄng ghi hình.â
Trần Minh Äứng trÆ°á»c cá»a tầng hầm, nhìn và o bên trong.
Cảnh tượng sao mà quen thuá»c Äến váºy, dÆ°á»ng nhÆ° giá»ng há»t ngà y hôm Äó.
Trên ná»n Äất trải má»t tấm thảm dà y không tÆ°Æ¡ng xứng.
Bên trong bà y má»t chiếc ti vi mà n hình phẳng cá»±c lá»n, Äang phát Äoạn bÄng ghi hình.
Chu DÆ°Æ¡ng ngá»i trong Äó vẫn tản ra anh khà nhÆ° nÄm xÆ°a, Äang chÄm chú nhìn và o mà n hình.
Trần Minh Äứng ngoà i cá»a.
Cáºu áp lên vách tÆ°á»ng, nghe thấy Chu DÆ°Æ¡ng trong mà n hình Äang nghiêm túc nói vá»i chÃnh mình sau phẫu thuáºt: âTôi tên Chu DÆ°Æ¡ng, tôi tá»± mình bá» trà cuá»c phẫu thuáºt tẩy não nà y.â
âTôi muá»n quên Äi tất cả, bắt Äầu lại má»t lần nữa.â
âNhÆ°ng có má»t viá»c, tôi hi vá»ng bản thân có thá» so vá»i trÆ°á»c kia cà ng ghi nhá» sâu sắc hÆ¡n.â
âTrong cuá»c Äá»i tôi, từng yêu hai ngÆ°á»i. NgÆ°á»i thứ nhất tên là Ly Ãy, ngÆ°á»i thứ hai, gá»i là Trần Minh.â
Trần Minh không biết từ khi nà o thì mình lại bắt Äầu yếu Äuá»i báºt khóc.
Có lẽ chÃnh bá»i nÆ°á»c mắt trong lòng Äã tÃch trữ quá lâu, lúc nà y má»i mạnh mẽ tuôn trà o.
Sá»ng lÆ°ng dán lên bức tÆ°á»ng lạnh nhÆ° bÄng, cáºu bụm miá»ng, chầm cháºm trượt ngá»i xuá»ng Äất.
Giá»ng nói trong ti vi vẫn Äang truyá»n ra, từng từ từng câu, Äá»u tháºt rõ rà ng.
âTôi Äã là m rất nhiá»u viá»c sai. Viá»c mà tôi là m sai nhất có hai cái.â
âThứ nhất, tôi không thá» bảo vá» Ly Ãy.â
âThứ hai, tôi Äã là m tá»n thÆ°Æ¡ng Trần Minh.â
âTôi không thá» bù Äắp sai lầm của mình, không thá» giá»ng nhÆ° tẩy não, Äem những thÆ°Æ¡ng tá»n mà mình Äã gây ra cho cáºu ấy, tẩy xóa Äi.â
âÄiá»u duy nhất tôi có thá» là m, chÃnh là là m má»t viá»c, má»t viá»c Äủ Äá» khiến cáºu ấy tin tÆ°á»ng tôi.â
âKhiến cáºu ấy tin rằng, tôi yêu cáºu ấy.â
âTôi tháºt sá»± yêu cáºu ấy.â
âTrần Minh từng nói vá»i tôi, không ai có thá» chá»u Äược quá khứ trá»ng rá»ng.â
âTôi có thá».â
âVì cáºu ấy, tôi nguyá»n ý.â
Chu DÆ°Æ¡ng ngá»i Äó, nghiêm túc lắng nghe, chÄm chú lắng nghe.
Hắn vẫn Äang, cá»±c kỳ chÄm chú mà lắng nghe.
__Hết__