Không Thể Động

Chương 35




Không thể động –

Tác giả: Phong Lộng

Edit: Nguyệt Cầm Vân

Cứ như vậy, hành trình liền trở nên vô cùng gian nan, bất luận đối với thể lực hay đối với tâm linh, đều là một đợt khảo nghiệm ác liệt.

Vi Vi sắp xếp lại hành lý, hai người đều chú ý thấy đồ hộp còn lại không nhiều. Bản đồ ở trong ba lô của Trần Minh, đã theo dòng nước trôi đi không biết tung tích. Bọn họ gần như đã mất toàn bộ thiết bị cầu cứu hiện đại, la bàn duy nhất còn lại trong tay bây giờ trở nên vô cùng quan trọng.

Lúc đi đường cả hai đều không lên tiếng, kể cả là rùng mình. Hai người đều không có tâm tình để rùng mình, chỉ như cành hoa bị gió sương quật phá, bị tâm sự đè ép tới rủ xuống nặng nề.

Chỉ có thể cứng ngắc mà bước đi theo bản năng.

Rừng rậm huyền bí lúc này tràn ngập khủng bố không thể thám thính, bọn họ không biết rồi sẽ phát sinh chuyện gì. Vi Vi cầm toàn bộ đồ ăn, Trần Minh chẳng buồn quan tâm, Vi Vi cho cậu ăn gì, cậu liền nhận lấy cái ấy.

Nhưng luôn giữ lại một ít.

Cậu hiểu rõ, nếu không sớm thoát khỏi cánh rừng mênh mông ngút ngàn này, đói khát sớm muộn gì cũng sẽ tới.

Bọn họ cùng mưu sinh trong sâu thẳm rừng rậm nguyên thủy, lại như hai người xa lạ. Có đôi lúc, Trần Minh phát hiện ánh mắt của Vi Vi, như có điều suy nghĩ mà dừng trên người cậu, nhưng khi cậu nghênh đón ánh mắt ấy, Vi Vi lại quay đầu đi chỗ khác.

Tư liệu của anh, tôi đã xóa bỏ toàn bộ.

Trần Minh cũng không đủ ý chí, để khiến mình quên đi ngữ khí lạnh lùng kia của Vi Vi.

Đó là trừng phạt, trừng phạt anh đối với Chu đại ca si tâm vọng tưởng.

Lời này như cơn gió đêm đông lẻn vào màng tai, lẻn vào đầu cậu, lạnh đến nỗi thần kinh phải phát đau.

Sau khi lưu giữ tư liệu của cậu, Chu Dương không xóa bỏ lần nữa, Chu Dương không âm thầm sắp xếp chuyên gia tẩy não phẫu thuật cho hắn, Chu Dương không mưu đồ bóp chết lý trí của cậu và hắn một lần nữa.

Trần Minh cứ tỉnh tỉnh mê mê mà tiến vào sắc xanh mênh mông, dần dần cũng hiểu rõ. Vạch trần chân tướng kỳ thực cũng không khó khăn như trong tưởng tượng, chỉ cần dám đối mặt, ắt sẽ đoán được bên trong có điểm kỳ quái.

Cũng như ba lô của Vi Vi, sẽ không vô duyên vô cớ rơi xuống dòng nước.

Bọn họ dựa vào bản năng cầu sinh để lặn lội gian nan, núi Đại Hưng An rộng lớn bao la lại khiến người ta tuyệt vọng.

Ngày thiếu hụt thức ăn cuối cùng cũng tới, buổi trưa Vi Vi đưa cho Trần Minh nửa bình đồ hộp, đến tối, cô rốt cuộc không tìm được gì để đưa cho cậu nữa.

Hai người suốt mấy ngày qua như ở trong mộng, lúc này đều tỉnh táo lại một chút, mây đen đói khát đã phủ chụp lên người bọn họ.

“Phải bắt đầu tìm kiếm thức ăn thôi.”

“Gió đêm rất lạnh, cùng vào lều ngủ đi.” Vi Vi nói: “Nếu anh ngã bệnh, không đi được nữa, tôi cũng không khiêng nổi anh.”

Trần Minh không nói gì. Cậu đã không còn dư sức để cậy mạnh, thời gian tới, ai cũng không được ngã bệnh.

Sau mấy ngày nắng ráo, mây đen lại bắt đầu xuất hiện trên đỉnh đầu. Bao tử của Trần Minh từ buổi sáng đã bắt đầu kêu rột rột, cậu sờ mấy thanh chocolate tiết kiệm được trong túi, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống không ăn.

Quyển 《 Bách khoa toàn thư dã ngoại sinh tồn 》cũng mất, trong rừng rậm có rất nhiều trái cây, bề ngoài rực rỡ xinh đẹp, nhưng luôn khiến cậu nhịn không được mà phỏng đoán liệu trong đó có cất giấu kịch độc hay không.

Thứ gì quá đẹp đều có độc, cũng như đời người vậy.

Quá hạnh phúc, đến sau này mới phát hiện rất đau khổ.

“Dùng cái này đi.” Vi Vi đưa khẩu súng lục màu bạc cho cậu: “Trước đây anh từng học qua, hẳn là có thể săn bắn chút gì đó để ăn.” Chuyện tới nước này, chỉ có thể đồng tâm hiệp lực.

Trần Minh bắt đầu tìm kiếm con mồi, khỉ trên cây, tràn đầy linh tính mà phóng vọt vào sâu trong rừng rậm, cậu không đành lòng nổ súng. Cuối cùng, một con mãng xà thiếu chút nữa bị Vi Vi giẫm lên đã biến thành oan hồn dưới họng súng.

Nhóm lửa nấu nướng, Vi Vi đã qua nhiều ngày ăn chay, nhịn không được bèn reo hò: “Có đồ ăn rồi!”

Trần Minh cũng không kiềm được khẽ mỉm cười. Ánh mắt mang theo ý cười của hai người vô tình chạm vào nhau, cả hai đều ngây ngẩn.

Chung quanh lại là một mảng lặng ngắt như tờ.

Thịt rắn không có gia vị, nhưng bọn họ ăn rất ngon lành, gần như không để lãng phí một chút thịt nào dính trong khe xương, còn thừa liền mang theo người. Thịt rắn giúp bọn họ duy trì được một ngày rưỡi, chẳng mấy chốc, lại bắt đầu cạn kiệt lương thực.

Lần thứ hai đói khát càng khiến người ta khó chịu đựng hơn. Mây đen áp trên đỉnh đầu không tan, mưa lớn ẩn ẩn núp núp, không chịu thống khoái mà rơi xuống, nhưng không khí trong rừng càng lúc càng ẩm, không cẩn thận sẽ bị trượt chân.

Đói quá rồi.

Trần Minh gần như sắp không khống chế được lý trí, ăn luôn mấy thanh chocolate còn lại trong túi. Đúng lúc này, Vi Vi chợt dừng chân, kêu lớn: “Nhìn bên kia kìa!”

Trần Minh nhìn theo hướng ngón tay của Vi Vi, liền thấy một cây có quả đỏ quả xanh, làm người ta thèm tới nhỏ dãi.

“Dã quả!” Ngay cả Trần Minh cũng không kiềm được niềm kinh hỉ, cậu nhận ra loại quả này, ở trong 《 Bách khoa dã ngoại sinh tồn 》, có ghi rõ ràng là có thể ăn được.

Hai người kinh hỉ vội vàng chạy tới như điên, tựa hồ e sợ cái cây đáng yêu này sẽ biến mất chỉ trong nháy mắt. Bọn họ điên cuồng hái, mặc kệ màu xanh hay màu đỏ, chỉ cần là quả, đều hái hết vào lòng, xoay quanh thân cây, ngửa đầu lên, mặt cỏ dưới chân lao xao không ngừng.

Trần Minh hái đầy một ngực dã quả, dưới chân bỗng nhiên hẫng hụt, thân bất do kỷ mà ngã xuống.

“Cẩn thận!”

Trong khoảnh khắc choáng váng, cổ tay bỗng nhiên bị giữ chặt. Trái cây trong lòng rớt ra, rơi thẳng xuống dưới. Trần Minh cúi đầu nhìn xuống dưới chân, kinh hãi toát ra một thân mồ hôi lạnh.

Cây quả này sinh trưởng ngay trên rìa vực thẳm, cỏ dại um tùm, che lấp mất vực sâu chết người.

Cát sỏi bên rìa lộp độp rơi xuống, Trần Minh thân bất do kỷ, lại trĩu xuống thêm hai phân. Cổ tay bị kéo đến phát đau, Vi Vi bò rạp xuống đất, nghiến chặt răng, móng tay cào ra vết máu trên cổ tay Trần Minh.

“Đừng động.” Vi Vi nói khẽ, như thể e sợ nếu nói lớn hơn một chút, sẽ dẫn dụ tử thần tới.

Trần Minh ngẩng đầu lên, đưa cánh tay còn lại ra giữa khoảng không, ý đồ túm lấy một nhánh dây leo trên vách đá, hoặc vịn vào một tảng đá.

Đầu ngón tay duỗi ra hết cỡ, nhưng không với tới.

Khoảng cách một đốt ngón tay, thì ra lại xa xôi đến vậy, đủ để cách ngăn giữa sự sống và cái chết.

“Đừng động.” Vi Vi nói: “Tôi sẽ kéo anh lên, từ từ. Chân tôi móc được vào rễ cây rồi.” Khuôn mặt cô thống khổ vặn vẹo, sống mũi trẻ con chun chun lại.

Khiến Trần Minh chợt nhớ tới Ly Úy.

Cậu nhớ khuôn mặt lạnh lùng của Vi Vi lúc ở bên bờ sông, như một người xa lạ, một người chỉ đứng xem ngoài cuộc.

“Buông tay đi.” Trần Minh ngẩng đầu nhìn cô: “Chẳng phải cô muốn giết tôi sao?”

Vi Vi ngây người trong chốc lát, không sai, cô muốn giết cậu.

Chẳng phải từng ra tay rồi đó sao? Trên dòng sông có xoáy nước kia, bị nước sông lạnh lẽo ngấm vào, cảm nhận bàn tay cậu đỡ bên hông, sát ý bất chợt bùng lên, ngoan độc quyết đoán đến ngay cả chính bản thân Vi Vi cũng không dám tin.

Như bị ác ma xúi giục, bỗng nhiên gỡ ba lô xuống thả vào làn nước, sau đó hét lên một tiếng.

Cô biết cậu sẽ nhảy xuống.

Cô biết.

“Chỉ cần buông lỏng tay là được rồi.”

Không, không được.

Trần Minh ngẩng đầu nhìn cô, cười khổ: “Cái gì tôi cũng bị hủy, cái gì cũng không còn.”

Vi Vi lắc đầu, bàn chân móc lấy rễ cây phải chống chịu trọng lượng của cả hai người, đã có phần lỏng ra. Vi Vi lấy làm kinh hãi, càng cố sức túm chặt lấy Trần Minh.

Một giọt nóng bỏng, bỗng nhiên nhỏ xuống đầu Trần Minh.

Máu.

Trần Minh cũng lấy làm kinh hãi, cậu gian nan ngửa đầu lên, thấy khóe môi Vi Vi tràn ra một vệt máu tươi.

“Buông tay, Vi Vi. Cô muốn cùng chết sao?”

Vi Vi quật cường trừng cậu, lắc đầu.

Lơ lửng trên vách đá, bỗng nhiên Trần Minh sực nhớ tới một việc quan trọng.

“Cầm lấy này,” Cậu móc ra hai thanh chocolate tiết kiệm được, gắng sức đưa lên: “Cầm lấy đi.”

Vi Vi như bị đông cứng cả hồn phách, cô không nhận lấy, hai tay cô đều nắm chặt lấy tay Trần Minh, cô nhìn chằm chằm vào hai thanh chocolate kia, như thể là thứ mình chưa từng nhìn thấy.

“Cầm đi.”

Vi Vi nhắm mắt lại.

“Không!” Cô hét lớn một tiếng, sức lực toàn thân bộc phát trong nháy mắt, dốc hết toàn lực kéo Trần Minh lên.

Trần Minh cảm thấy mình được nhấc bổng giữa không trung, chính trong khoảnh khắc ấy, cơ hồ là một tích tắc, cậu liền không chút do dự mà duỗi tay ra, cánh tay ôm lấy một nhánh rễ cây tráng kiện rủ xuống bên bờ vực.

Thời gian như dừng lại mấy giây trong khoảnh khắc đó, hai người đều thở hồng hộc.

Nhờ vào sự hỗ trợ của rễ cây, và cả Vi Vi ở trên lôi kéo, cuối cùng Trần Minh cũng bò lên được. Hai người chật vật xuội lơ trên mặt đất, hưởng thụ niềm vui sướng khi thoát chết chỉ trong gang tấc.

Hai thanh chocolate kia vẫn được Trần Minh nắm chặt trong tay, cơ hồ bị độ ấm nơi lòng bàn tay làm tan chảy.

“Đáng tiếc những trái cây kia đều bị rơi hết rồi. Chúng ta phải hái nốt số quả còn lại trên cây xuống.” Trần Minh quay đầu sang, liếc thấy tơ máu bên khóe môi Vi Vi.

“Vi Vi?” Cậu vội vã lại gần.

Vi Vi ngồi dậy, ngoan ngoãn để cậu giúp mình chà lau. Tơ máu đỏ tươi, vừa lau đi lại chảy ra một tơ khác.

“Em đập phải tảng đá, nơi này.” Cô chầm chậm nâng tay lên, chỉ chỉ vào lồng ngực.

Trần Minh nín thở, cẩn thận dè dặt, nhẹ nhàng rờ lên.

Rắc.

Thanh âm rất khẽ, sao mà quen thuộc đến vậy, làm chấn động cả thần kinh của cậu. Ngày trước, khi mũi giày rắn chắc của Lạc Tân đá mạnh lên ngực cậu, cậu cũng từng nghe thấy âm thanh này.

Rất khẽ, đi kèm với đau đớn kịch liệt.

Đó là tiếng xương sườn bị gãy rạn.

“Đau sao?”

“Ừ.”

“Phổi đau, hay là xương sườn đau?”

“Đều đau.”

Trái tim Trần Minh rơi thẳng xuống.

Cho dù ngâm trong hầm băng, cũng không thể cảm thấy lạnh lẽo đến vậy.

“Không sao đâu.” Cậu vuốt ve tóc mai của Vi Vi: “Không sao đâu. Em sẽ tiếp tục kiên trì, em là em gái của Ly Úy, phải không nào?”

Vi Vi lặng im tựa vào lòng cậu, khẽ ứng một tiếng: “Ừm.”

Đêm hôm ấy so với bất kỳ đêm nào trước đó đều dài hơn. Trần Minh biết bên dưới vết bầm tím thoạt nhìn không nghiêm trọng của Vi Vi, ẩn giấu ánh mắt ngấp nghé của tử thần.

Mưa lớn cuối cùng cũng chính thức trút xuống, cả đêm thổi quét lều vải của bọn họ. Cho dù nơi hạ trại đã được đá lớn che chắn ba mặt, nhưng lều vải có kín hơn nữa cũng không cản được uy lực của tự nhiên, nước mưa vẫn ngấm vào, gió rừng lạnh thấu xương gào thét tàn phá.

Trần Minh cẩn thận ôm lấy Vi Vi, dốc hết khả năng, hi vọng đem nhiệt lượng trên người mình truyền sang cho cô. Cô ngủ như một đứa trẻ, thỉnh thoảng khẽ giãy giụa một chút, như bị kẻ nào quấy nhiễu giấc mộng an tĩnh. Khuôn mặt trẻ con có lúc sẽ vì đau đớn mà vặn vẹo, nhưng chẳng mấy chốc lại khôi phục an tường.

Một đêm mưa gió qua đi, bốn đỉnh lều chỉ còn chút xíu nữa là rớt xuống. Bầu trời lại trở nên sáng sủa, như thể trận mưa đêm qua chỉ là một giấc mộng cuồng dã.

Trần Minh thu dọn lều trại, lưng đeo túi hành trang chẳng còn bao nhiêu, lại tiếp tục xuất phát.

Bọn họ đi rất chậm, đầu gối Vi Vi hoàn toàn không có khí lực, nhưng cô không chịu để Trần Minh cõng, khăng khăng đòi Trần Minh bẻ một nhánh cây tương đối tốt để cô làm gậy chống. Chưa tới trưa, gậy chống đã trở nên vô dụng. Trần Minh đổi bao hành lý ra đeo trước ngực, cõng cô lên lưng.

__Hết__