Không Thể Đánh Mất Em

CHƯƠNG 97: TỰ TRÁCH LẤY MÌNH






Sau khoảng thời gian dài lái xe thì đã đến khách sạn đã được đặt trước. Mọi người mỗi người một vali to vác vào. Lạc Đồng và Hắc Trạch đã đến trước vì Lạc Đồng đang mang thai không chờ được lâu nên đã đi trước và đang nghỉ trong phòng.

Còn Lía và Quốc Thiên trở về Đức từ tuần trước để làm thủ tục đi sinh cho bé trong bụng. Trần Hạo và Chu Ninh thì hai người đã xác nhận yêu đương và đã ra mắt gia đình hai bên rồi. Cha mẹ Trần Hạo đã ly hôn từ khi anh còn nhỏ nên anh theo cha ra nước ngoài. Bây giờ đã lớn anh muốn đón mẹ và tình yêu của mình sang Đức sinh sống, bé An cũng theo họ ra Đức luôn.

Trí Cường cùng với Yên Nhiên khoác vai tình cảm với nhau đi vào trong phòng nghỉ ngơi. Anh đoán chắc đi đường dài như này vợ anh mệt rồi đây.

Á Hân trật vật kéo vali lên bậc thang của khách sạn trông rất khó khăn.

-" Để anh giúp em !"

Minh Triết thấy cô như vậy liền chạy ra giúp nhưng đã bị cô gạt phăng đi

-" Minh Triết anh không cần làm vậy đâu, hãy như trước đây đi."

-" Dù gì..."

Chưa nói hết câu đã bị cô chặn miệng.

-" Chúng ta không hề xảy ra chuyện gì cả, đây cũng coi như chuyện hết đỗi bình thường đi. Chẳng phải anh thường nói vậy với những cô gái mà anh qua đêm sao?"

Minh Triết không chịu được tính khí này của cô nữa mà nắm lấy bắp tay của cô gằn giọng nói.

-" Đây là em tự chọn chứ đừng trách tôi vô tâm."

Nói rồi anh hất mạnh tay của cô rồi bỏ đi vào trong.

Á Hân nhìn theo bóng lưng anh mà lòng đau nhói, đôi mắt cô bỗng nóng lên rồi những giọt nước mắt lăn xuống cặp má của cô.

...--------...

Phòng 527

Trong căn phòng lộng lẫy xa hoa bậc nhất khu nghỉ dưỡng du lịch này. Trí Cường và Yên Nhiên đang cảm thấy thật sự rất hạnh phúc trong khoảng thời gian này, đối với Yên Nhiên cô như muốn ngưng động thời gian lại để được tận hưởng trọn vẹn giây phút bên anh.

Cô ngước nhìn anh, tay từ từ đưa lên chạm vào đỉnh mũi cao vút đó. Chồng cô thật là đẹp!

-" Anh biết em đang nghĩ gì! Đừng nghĩ về nó nữa, anh không quan tâm tới việc đó đâu."

Trí Cường bỗng dưng cất tiếng làm hành động của cô đột nhiên khựng lại. Anh biết gì cơ? Anh biết việc cô có í định buông bỏ anh sao? Biết cô sẽ buông tay anh để cho anh đến với người có thể sinh con được cho anh sao? Chắc không phải như vậy đâu. Làm sao anh biết được cơ chứ!

-" Hả anh biết gì cơ chứ!"

-" Anh không quan tâm đến việc anh sinh hay không sinh con cho anh đâu!"

Lúc cô dang ngây ngốc vì câu nói của anh thì nhanh chóng anh lấy tay gõ nhẹ vào trán cô.

-" Ngốc ạ !"

Bỗng nước mắt cô lăn xuống má làm anh hốt, vội lấy tay lau nước mắt cho cô. Trời ơi! Sao vợ anh bây giờ dễ khóc vậy nè.

-" Nào không được khóc, sao em bây giờ hay khóc vậy!"

Cô gạt lấy nước mắt, đánh nhẹ vào ngực anh.

-" Ai nói anh là em khóc, đâu có."

-" Rõ ràng có mà. Haha"

Anh cười lên trêu ghẹo cô, càng làm cô xấu hổ mà đánh mạnh em hơn.

Trí Cường bắt lấy tay cô lại, hôn chụt vào má cô làm cô đứng hình. Anh ôm lấy cơ thể của cô hôn nhẹ lên trán.

-" Sao anh biết chuyện em đang nghĩ tới?"

-" Bởi vì anh là chồng em."

Thấy ánh mắt liếc nhìn của cô thì anh không đìa nữa mà nói cho cô biết.

Chẳng là, một hôm anh từ công ty về thấy cô không có ở nhà, thì anh có mở tủ ra tìm chiếc nhẫn cưới của hai người. Tìm mãi không ra đột nhiên anh thấy bản kết quả sức khoẻ của cô.

Vậy nên anh mới đi hỏi Uyển Nhi mới biết sự thật về việc mà cô đang gặp phải. Anh tự trách mình tại sao không quan tâm cô hơn. Anh đúng là một thằng tồi mà.