Không Thể Đánh Mất Em

Chương 9: Không muốn bị ràng buộc bởi một đứa trẻ




Dương Lạc Đồng và Tô Á Hân đến chỗ Lâm Yên Nhiên, Cao Hắc Trạch thấy Dương Lạc Đồng thì đi tới ôm lấy cô vào lòng và hôn cô một cái.

-" Đồng Đồng à anh muốn kết hôn rồi. "

Dương Lạc Đồng ngượng đỏ mặt đánh vào ngực Cao Hắc Trạch.

-" Ai muốn kết hôn với anh chứ! "

Lâm Yên Nhiên không thấy Phương Chu Ninh đâu liền hỏi.

-" Á Hân, chị Ninh đâu."

-" chị ấy vừa đi rồi, nghe nói có người đến nhận con nên chị ấy về làm giấy tờ ý mà."

-" Vậy à, ba mẹ của bé nào thế."

-" Bé Ngọc. Hôm qua người ta đã đến nhận rồi nhưng mà con bé không chịu đi, hôm nay không biết tại sao con bé lại đồng ý nữa."

Lâm Yên Nhiên suy nghĩ một hồi không trả lời. Bé Ngọc được bốn người nhận nuôi từ 3 năm trước, lúc đó con bé được hơn 1 tuổi rồi.

Lúc này bố mẹ hai bên đều đi tới chỗ các con cháu mình đang nói chuyện với nhau. Thanh Tuyết Lan nhìn thấy Dương Lạc Đồng và Cao Hắc Trạch đang tình cảm thì bà cũng vui cho họ.

Thanh Tuyết Lan nhìn cô con dâu này trong lòng cảm thấy rất vui vì cuối cùng cô cũng là con dâu của bà.

-" Con dâu của mẹ hôm nay rất đẹp."

Lâm Yên Nhiên nhẹ nhàng đáp: "Con cảm ơn dì"

-" Bây giờ còn xưng hô là dì cái gì chứ, bây giờ phải gọi là mẹ. Gọi mẹ đi."

Lâm Yên Nhiên sững sờ vì từ"mẹ" này, ngày trước cô coi bà như mẹ của mình. Bây giờ lại nói từ"mẹ" này trước hoàn cảnh như vậy. Cô cũng khó ăn nói. -" Con cảm ơn m...mẹ"

- "Đúng rồi, con dâu ngoan."

Ông nội Lâm đi đến chỗ Doãn Trí Cường nói với anh:

-" Ta đã giao đứa cháu gái này cho cháu rồi, cháu hãy bảo vệ con bé đừng để con bé khóc nghe chưa, dù khóc thì cũng phải khóc trong hạnh phúc. Nếu cháu làm con bé tổn thương ta không tha cho đâu."



Doãn Minh Hùng vội vàng kéo tay con trai :

-"Con nghe thấy gì chưa, phải đối xử tốt với vợ con đấy. Nếu con mà bắt nạt còn bé ta cũng sẽ phạt con chứ không cần Ông Lâm phải ra tay đâu."

Doãn Trí Cường từ lúc nãy mặt không cảm xúc: -" Con biết rồi."

Bà nội Lâm thấy cháu cưng của mình mặc chiếc váy cưới này thì bà nhìn mà ôm lấy cô vào lòng.

- "Bà nội, bà đừng khóc, bà mà khóc sẽ già mất đấy."

-" Cái con bé này, hôm nay con rất đẹp."

Bà nội Doãn đến chỗ hai đứa cháu mà nhìn Lâm Yên Nhiên bằng ánh mắt dịu dàng nói.

- "Ta mong hai đứa sẽ sống hạnh phúc, hai đứa hãy nhanh chóng sinh cho ta một đứa chắt để ta ẵm bồng nghe chưa."

Lâm Yên Nhiên khuôn mặt khó sử chỉ biết gượng cười.

Doãn Trí Cường nhẹ nhàng đáp lại lời của bà nội Giang Tuệ Nhã: "Dạ bọn con sẽ cố gắng."

- "Như vậy thì tốt, nhớ giữ lời đấy."

......................

Ở một chỗ khác Dương Lạc Đồng và Cao Hắc Trạch đang nói chuyện với gia đình của mình. Dương Chí Huy (ba của Lạc Đồng) nhìn Cao Hắc Trạch mà nói.

- "Vậy hai đứa định bao giờ kết hôn."

Cao Hắc Trạch không suy nghĩ gì mà đáp lại luôn: -" Con cũng muốn kết hôn lắm chứ nhưng mà cô ấy không đồng ý."

Dương Chí Huy nhìn con gái.

- "Sao không đồng ý chứ hai đứa yêu nhau được 2 năm rồi mà không kết hôn."

Dương Lạc Đồng giọng giận dỗi nói với cha mình.

- "Ba lại muốn đuổi con đi à, bây giờ con vẫn chưa muốn kết hôn đâu đợi thêm vài năm nữa cũng không muộn."

- "Muộn chứ, ta sợ đứa con trai của ta không cưới được con đấy."



Từ đằng sau xuất hiện một giọng nói của một người đàn ông người này chính là ba của Cao Hắc Trạch tên là Cao Vĩ người đi cùng ông chính là Lệ Uyên mẹ Cao Hắc Trạch.

- "Ta muốn hai con kết hôn rồi sinh cho ta một đứa cháu, lúc đó sinh xong để chúng ta chăm cháu cho hai đứa con đi chơi cũng được."

Dương Lạc Đồng ngạc nhiên vì câu nói của Lệ Uyên. Trời ạ chưa kết hôn mà đã muốn cô sinh con rồi, nhưng mà cô chưa muốn. Cô cũng nhẹ nhàng đáp.

- "Dạ, sẽ kết hôn nhưng không phải là bây giờ ạ. Con vẫn muốn đi chơi, con cũng chỉ mới có 20 tuổi thôi vẫn còn trẻ."

-" Cái đứa này!"

..........................

Trong khi hai bên đang nói chuyện Lâm Yên Nhiên đã tách ra mẹ ạ! Bây giờ cô mà còn ở đây hai gia đình sẽ bắt cô phải sinh con luôn bây giờ quá.

-" Nhiên Nhiên! Sao nói chuyện với gia đình mà mặt cậu cứ khó chịu thế. Có chuyện gì à."

Tô Á Hân hỏi han, thấy khuôn mặt của Lâm Yên Nhiên không tốt cô liền lo lắng.

-" Haz, vừa mới nói chuyện được một lúc họ lại bắt mình sinh con rồi, các cậu biết mà anh ấy không muốn kết hôn với mình bây giờ lại còn sinh con nữa chắc anh ấy nhất định sẽ không bao giờ đồng ý."

Dương Lạc Đồng cũng thở dài nói: -"Cậu còn may mắn đó Nhiên Nhiên à, vừa nãy cha mẹ bọn mình nói chuyện là bắt mình phải kết hôn rồi sinh con rồi. Chưa kết hôn mà họ nôn nóng có cháu kinh khủng. Chỉ có Tô Á Hân và chị Chu Ninh là không vướng vận gì thôi."

Tô Á Hân cũng đáp lại: -"Cậu nghĩ mình vui lắm à, vừa nãy mình mới gặp cha mẹ thì họ đã giới thiệu đối tượng cho mình rồi, không hiểu mọi người ấy nghĩ gì nữa."

Dương Lạc Đồng lúc này nhìn Lâm Yên Nhiên mà hỏi:

-"Vậy cậu không muốn sinh con sao?"

Lâm Yên Nhiên không nghĩ gì mà trả lời:

-"Không phải là không muốn, mà là không thể. Mình không biết cuộc hôn nhân này sẽ phải đi tới đâu nữa 1 năm 2 năm hay là bao lâu thì mình không thể đoán được, nên mình không muốn sinh một đứa trẻ ra để ràng buộc cho cuộc hôn nhân này. Mình không muốn con của mình phải sống trong hoàn cảnh không được hạnh phúc như những đứa trẻ khác các cậu hiểu cảm giác đó mà."

Nói xong cô cầm một ly nước hoa quả cho lên miệng. Tô Á Hân và Dương Lạc Đồng nhìn chỉ biết lắc đầu, họ thấy cô đúng là một cô gái đáng thương mà.

Tô Á Hân ôm lấy Lâm Yên Nhiên mà động viên: -"Không sao, mình hiểu mà.Bọn mình sẽ luôn cạnh cậu dù không có ai ở bên cạnh cậu thì chúng mình vẫn ở bên cạnh mà giúp đỡ cậu. Cậu là một cô gái tốt xứng đáng được hạnh phúc. Nhớ không được buồn lúc nào cũng phải lạc quan lên, bọn mình và bé An luôn luôn bên cậu."

- "Cảm ơn các cậu nhiều lắm."