Không Thể Đánh Mất Em

Chương 74: TRÀ XANH LUÔN XUẤT HIỆN Ở MỌI NƠI




Doãn Trí Cường tự mình lái xe đến Thịnh Phát với tâm trạng rất vui vẻ. Tên Trương Nhất Phàm kia khi nghe thấy Anna Thanh đi đón người nào đó tên Andrew thì liền xin nghỉ. Còn nói là đi bắt vợ nữa chứ.

Đến công ty, nhân viên thấy hôm nay Doãn tổng rất lạ. Vừa bước vào còn cười từ ngoài lên đến phòng làm việc nữa, trên má còn dính son môi.

-" Mọi người thấy gì không? Doãn tổng cười kìa. Trên má còn dính son môi nữa." Một nhân viên tiếp tân bàn chuyện.

-" Đoán chắc là màu son đó của Doãn thiếu phu nhân luôn."

-" Sao biết?"

-" Màu son này là phiên bản giới hạn đó, mà ai có thể sở hữu được màu son này chứ! Hôm trước tôi có đến Doãn gia đưa đồ cho Chủ tịch thấy cô Lâm Yên Nhiên son màu này mà." Cô gái này là thư kí của Doãn Minh Hùng.

Ai ở đây nghe xong cũng vui vẻ hớn hở chỉ có một người đứng ngoài nghe là tối mặt. La Thanh Ân tay nắm chặt vào nhau, con mắt đầy sự tức giận. Chân cô ta giậm chân mạnh xuống nền gạch.

" Lâm Yên Nhiên, con nhỏ đáng ghét! Mày chờ đó. "

Cô ta nghĩ trong đầu kế hoạch gì đó nhìn bằng đôi mắt thâm sâu.

La Thanh Ân đi vào phòng giám đốc, phòng làm việc của Doãn Trí Cường thấy anh đang chăm chú vào máy tính mà miệng tủm tỉm cười. Trên má còn dính son môi nữa chứ.

-" Cường...sao gần đây anh không đến tìm em nữa vậy! Anh hết yêu em rồi à?"

La Thanh Ân đi đến đằng sau anh vuốt ve cổ thì thấy có dấu hôn trên đó mà tức giận. Cô ta quan hệ với anh, anh còn không cho để lại dấu mà vào việc luôn mà lúc nào cũng sử dụng bao cao su. Bao nhiêu năm quen nhau lúc nào cũng vậy nếu không có cái đó thì anh sẽ không làm.

Vậy mà anh còn để lại dấu trên cổ mình là sao? Nhưng không sao Lâm Yên Nhiên làm gì sinh được con mà lo chứ.

-" Đây là công ty, em cẩn thận một chút đi."

Doãn Trí Cường gỡ tay cô ta ra khỏi cổ mình, anh nhìn thấy cô ta mà cảm thấy có lỗi với Yên Nhiên sao ấy. Không lẽ anh yêu cô rồi.

Lúc anh quen La Thanh Ân anh không có cảm giác mãnh liệt như thế này, lúc đó thấy La Thanh Ân rất thú vị khác những cô gái mà anh quen trước kia. Lúc quen cô ta thì cô ta rất biết điều, hiền lành mà dần dần anh thấy cô ta rất giống mấy người con gái trước đây anh quen.

-" Anh sao vậy? Anh yêu cô ta rồi hả?"

La Thanh Ân không chịu được anh đang làm ngơ mình cơn tức giận trong người cô ta lại bộc phát.

-" Chuyện của tôi không liên quan đến em. Từ bao giờ em lại quản chuyện của tôi vậy. Nên nhớ chúng ta có quan hệ gì."

Doãn Trí Cường nói vậy để cho La Thanh Ân biết rõ quan hệ giữa hai người là gì. Một quan hệ không ai bị tổn thất cả, cô ta muốn tiền anh cho cô ta tiền, cô ta muốn vai diễn anh cho cô ta vai diễn. Anh lúc ấy cần tình dục cô ta đủ yêu cầu của anh.

Quen cô ta gần 3 năm anh vẫn nhớ rõ quan hệ đó. Lúc trước anh nghĩ mình yêu cô ta, cũng từng muốn lấy cô ta làm Doãn thiếu phu nhân vì cô ta theo anh lâu nhất.

Lúc gia đình bắt anh kết hôn với Lâm Yên Nhiên anh phản đối vì nghĩ Lâm Yên Nhiên dùng mưu mô để gia đình anh bắt anh kết hôn với cô nên anh nghĩ anh kết hôn với cô để giày vò cô để cho cô hối hận. Nhưng khi biết cô cũng bị ép hôn thì anh đã hối hận.

Doãn Trí Cường nghĩ Lâm Yên Nhiên sống ở nước ngoài lâu như vậy tính tình sẽ phóng khoáng với lại hay tiếp xúc với đàn ông vả lại cô lúc nào cũng có thể ký được những hợp đồng với những tên khó tính. Anh nghĩ cô không còn trong sạch một người tùy tiện. Nhưng hôm ấy đã chứng minh cho anh thấy cô không như thế.

Kết hôn với cô thì cô đem cho anh một cảm giác mới lạ. Cô không phụ thuộc vào ai hết mà tự làm, cô chưa bao giờ tiêu tiền anh đưa cho hay là ba mẹ anh đưa cho mà trả lại không tiêu một nghìn nào. Tính tình rất thẳng thắn cứng đầu.

Cô là người duy nhất dám ra tay đánh anh nhiều lần như vậy, là người sẵn sàng cãi tay đôi với anh.

Dần dần anh cảm thấy quen khi ngày nào cũng thấy cô ở nhà nhưng suốt một tuần cô vào viện chăm sóc bé An anh cảm thấy rất nhớ cô.

Mỗi lần nhìn thấy cô tiếp xúc với người đàn ông khác anh liền khó chịu mà cưỡng ép cô.

Lúc Doãn Trí Cường đưa La Thanh Ân về nhà là cố tình chọc tức cô xem cô có ghen hay không nhưng cô lại phớt lờ như không thấy.

La Thanh Ân nghe anh nhắc lại quan hệ của hai người mà mặt biến sắc từ tức giận sang sợ hãi. Cô ta sợ anh sẽ bỏ cô ta.



-" Em xin lỗi! Là do em yêu anh quá."

-" Em đi làm việc của mình đi, nếu không làm thì có thể đi mua sắm hoặc là về nghỉ đi."

Doãn Trí Cường vứt cho cô ta một cái thẻ, cô ta liền nhận lấy mà rời đi trong cơn tức.

" Tại cô Lâm Yên Nhiên, tại cô mà anh ấy lạnh nhạt với tôi. Cô cứ chờ đó Lâm tiểu thư à!"

La Thanh Ân rời khỏi Thịnh Phát đi đến một nơi nào đó để chút giận và nhận cảm giác sung sướng.

*Cốc cốc.*

-" Vào đi!"

Doãn Trí Cường nói vọng ra ngoài.

Doãn Y Vân nước mắt ngắn nước mắt dài bước vào, trên tay cầm tệp tài liệu đi vào.

-" Hức...tài liệu anh cần."

Doãn Y Vân khóc đến sưng cả mắt.

Doãn Trí Cường nghe thấy giọng em gái mình đang sụt sùi mà ngước lên. Anh nhíu mày. Ai dám làm em gái bảo bối của anh khóc chứ! Anh còn chưa dám làm cô khóc mà tên nào lớn mật như vậy.

-" Nói, tại sao khóc." Anh gằn giọng.

-" Không có...hức."

Doãn Y Vân nói mà nước mắt vẫn chảy dài trên má.

-" Nín đi. Anh cho tiền đi mua sắm. Nói ai làm em gái anh khóc."

-" Em hôm nay không có tâm trạng đi mua sắm, anh giữ tiền đấy đi lo cho chị dâu đi. Huhu."

Doãn Trí Cường kinh ngạc, hôm nay lại chê tiền cơ đấy. Mọi khi thì mon men xin tiền đi mua đồ mà nay lại vậy.

-" NÍN NGAY KHÔNG! Ai làm em khóc anh đi giết chết tên đó."

Doãn Y Vân nghe anh trai mình nói mà sợ hãi nín ngay, sao anh lại dám nói giết chết bạn của anh cơ chứ.

-" Em nói không có rồi mà. Hôm nay em nghỉ em không làm nữa. Đi theo anh em mới biết bộ mặt thật của hắn. Em bị tên đó lừa huhu. Đồ tồi."

Doãn Trí Cường nghe vậy mà lú lẫn, sao lại nói anh có khác gì chửi vào mặt anh không cơ chứ. Sáng thì bị vợ giận cá chém thớt, bây giờ lại đến lượt em gái.

-" Này mày nói ai là đồ tồi thế. Con nhỏ này."

Doãn Trí Cường bực bội quát Y Vân, đang đâu bị nói là đồ tồi. Có tức không chứ.

-" Em về trước. À mẹ và bà có nói là mai anh dẫn chị Nhiên đến ăn cơm. Gần Tết rồi ba muốn anh cho nhân viên làm nốt hôm nay rồi nghỉ sớm hơn ba ngày."

-" Ừ, biết rồi."

Doãn Y Vân rời đi, xuống sảnh công ty đi thẳng ra xe chờ ở đấy. Tài xế nhìn thấy cô khóc mà sợ sốt vó. Sao nay tiểu thư lại khóc chứ. Ông bà chủ biết thì toi rồi.

-" Tiểu thư sao con lại khóc?"



-" Con không sao. Có phải đàn ông đều có mới nới cũ đúng không chú Hồ."

-" Không có đâu. Nếu người yêu mình thật lòng sẽ không thế."

Doãn Y Vân nghe vậy mà mím chặt môi mà khóc không ra tiếng. Cô nghĩ đến Tống Duệ Phong mắng cô vì một người phụ nữ mà nhói lên. Yêu người lớn tuổi là vậy sao? Cô không cho anh làm chuyện ấy nên anh đi tìm người mới sao.

/ Nhớ lại ngày hôm qua./

Lúc Doãn Y Vân đi mua sắm ở trung tâm thương mại đang rất vui vẻ thì thấy Tống Duệ Phong đi cùng với một cô gái.

Y Vân đi ra định hỏi hai người có quan hệ gì thì cô thấy cô gái đó nhón chân lên hôn vào má Tống Duệ Phong. Y Vân không tin vào mắt mình mà tức giận đi ra tát Tống Duệ Phong một cái.

-" Hai người làm cái gì vậy hả?"

Tống Duệ Phong thấy Y Vân liền giải thích. Cô gái đó nhìn hai người như vậy mà đắc ý cười gian xảo, cô ta nhìn Y Vân bằng con mắt thách thức.

-" Chị có muốn tôi móc mắt chị ra không. Chị muốn thách thức tôi sao."

* Chat*

Một cái tát vào mặt của cô ta, khiến cô ta và Tống Duệ Phong trơ mắt ngạc nhiên.

Tống Duệ Phong kéo tay Y Vân hất mạnh ra khiến Y Vân vô tình bị ngã. Tống Duệ Phong dùng đôi mắt tức giận mắt đỏ ngầu nhìn Y Vân.

-" Em ghen tuông linh tinh cái gì vậy! Tôi đã nói là cô ấy là con của bạn mẹ tôi rồi mà."

-" Con gái của bạn mẹ anh mà chị ta dám hôn anh ở trung tâm thương mại này à. Anh vì chị ta quát tôi."

Hai mắt cô ngấn lệ nhìn hai người kia. Doãn Y Vân đứng lên lau nước mắt đi.

-" Doãn tiểu thư, chị và anh ấy không có gì cả. Vừa nãy chị bị người ta đụng vào nên bất cẩn thôi."

-" Chị im đi. Đừng nói bất cẩn với tôi."

-" Y Vân em bớt trẻ con lại đi."

Tống Duệ Phong tức giận vì cách cư xử của cô. Sao cô lại làm như vậy chứ.

-" Anh nói tôi trẻ con? Ừ tôi trẻ con đấy. Tống Duệ Phong chúng ta chia tay đi. Tôi hối hận vì việc từ bỏ đi du học mà ở lại vì anh."

Doãn Y Vân tức giận mà thốt ra một câu khiến cho Tống Duệ Phong nghe mà tức giận đến cực điểm. Hoá ra cô thấy hối hận khi yêu anh.

-" Được chúng ta chia tay. Em về mà đi du học của em đi. Bây giờ vẫn chưa muộn đâu."

Doãn Y Vân nghe vậy mà bỏ đi trong nước mắt, mối tình đầu lại kết thúc như vậy.

/Kết thúc hồi tưởng/

Tài xế lái thẳng xe chở Doãn Y Vân về Doãn gia, cô chạy nhanh vào nhà không nhìn ai mà vội vàng đi lên phòng đóng sập cửa lại.

Doãn Y Vân nằm xuống giường nước mắt cứ chảy ra như mưa.

-" Tống Duệ Phong tôi ghét anh. Tôi ghét anh. Anh nói chỉ yêu mình tôi, không phản bội tôi vậy mà anh lại dám trái ý anh nói. Huhu."

Doãn Y Vân nhìn tấm hình trên điện thoại là hai người chụp chung vui vẻ với nhau.

Cô khóc mà ngủ thiếp đi lúc nào không biết.