Không Thể Đánh Mất Em

Chương 70: MUỐN LI HÔN




-" Doãn Trí Cường, chúng ta ly hôn đi!"

Lời nói này cô suy nghĩ rất lâu mới đủ can đảm để nói ra, cô đã suy nghĩ rất nhiều. Cô không thể sinh con được nên sẽ để cơ hội này cho người khác.

Cô phải dùng hết dũng khí để nói ra, cô muốn thời gian dừng lại để có thể ích kỉ bên anh như thế này. Mắt cô rung rung, hàng mi cong rũ xuống che đi đôi mắt đọng nước của cô.

Cô muốn Doãn Trí Cường tìm được một người vợ mà mình yêu thương thật lòng, cùng người ấy sinh con. Hạnh phúc bên gia đình của mình. Điều đó cô không thể làm được.

Doãn Trí Cường vì câu nói của cô mà dừng lại hành động yêu chiều của mình. Anh ngồi dậy nhìn vào người con gái đang nằm quay lưng về phía mình. Cô muốn ly hôn đến vậy sao, miễn cưỡng làm tình với anh để nói ra câu "ly hôn đi".

Doãn Trí Cường thật sự xem thường người phụ nữ này quá rồi, cô không hề đơn thuần như anh nghĩ. Hết lần này đến lần khác người phụ nữ này chọc tức anh.

-" Bỏ cái ý nghĩ đó đi, tôi sẽ không ly hôn để cô được hạnh phúc bên hắn đâu!"

Lâm Yên Nhiên bất ngờ vì câu nói của anh, cô quay mặt ra nhìn thẳng vào mắt anh.

-" Ly hôn là thứ khiến tôi hạnh phúc nhất chứ tôi chẳng cần ở bên người nào cả. Anh không muốn cho cô La Thanh Ân của anh một danh phận sao? Vậy để tôi giúp anh còn gì. Điều đó anh phải vui vẻ mà đồng ý chứ...tôi..."

-" IM MIỆNG"

Doãn Trí Cường bị lời nói của cô chọc tức, anh quá xem thường cô rồi. Lá gan của cô rất lớn đến hết lần này đến lần khác chống đối anh cũng là người dám ra tay đánh anh hết lần này đến lần khác.

Doãn Trí Cường bóp lấy cằm của cô về phía anh nhìn vào khuôn mặt đang nhăn nhó vì đau của cô mà hất mạnh.

-" Chuyện của tôi không cần cô phải quyết định hay giúp đỡ. Lo mà làm tốt nghĩa vụ của mình đi."

Nói rồi Doãn Trí Cường quấn lấy một cái khăn ngang hông đi ra khỏi phòng của cô, bỏ lại cô một mình trong đây.

Doãn Trí Cường về phòng của mình chạy vào phòng tắm xả nước lạnh nhất dội thẳng vào đầu. Anh tức giận nắm chặt tay lại thành nắm đấm đấm mạnh vào tường.

Sau khoảng nửa tiếng trong phòng tắm. Doãn Trí Cường mặc một set quần áo đơn giản bước ra, lấy chiếc áo khoác da tiện tay lấy ngẫu nhiên một chìa khóa xe hơi.

Khi đi qua phòng của Lâm Yên Nhiên, anh liếc nhìn thấy tấm lưng trần của cô cùng với những dấu hôn do anh để lại quay về phía cửa. Nhận thấy tấm lưng của cô đang run lên như cô đang khóc thì lòng khó chịu vô cùng.

Doãn Trí Cường đóng cửa lại để không nhìn thấy cảnh tượng này nữa.

Doãn Trí Cường phóng chiếc siêu xe rời khỏi Cửu Khuê trong đêm tối, khu nhà anh đang sống chỉ có mình căn nhà của anh thôi. Vì đây là khu đắt tiền ít ai có thể mua được, mỗi một mình căn nhà to đùng ở khu đất đắt địa này nên làn đường và an ninh được bảo vệ rất an toàn.

Lâm Yên Nhiên một mình trong phòng nghe thấy tiếng động cơ xe của anh rời khỏi nhà liền bật khóc to lên. Lòng cô đau lắm.

Lâm Yên Nhiên cố gắng gượng dậy. Cô vừa đặt chân xuống đất liền nhận được một cảm giác đau truyền đến, cô cố gắng bước từng bước đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân. Yên Nhiên mở nước chảy thẳng lên đầu cô cuốn theo dòng nước mắt của cô. Cô cố gắng không khóc lớn vì sợ quản gia Phương nghe thấy.

Sao mọi chuyện lại xảy ra đến như vậy chứ. Cô phải làm như thế nào mới đúng đây.

____

Sáng hôm sau cô tỉnh dậy vệ sinh cá nhân thay một bộ quần áo che kín những dấu hôn hôm qua anh để lại. Cô ngồi vào bàn trang điểm nhìn mình trong gương mà giật mình, hai mắt có quầng thâm lại còn sưng lên vì hôm qua khóc.

Lâm Yên Nhiên trang điểm để che đi, trông cô bây giờ có sắc thái hơn một chút rồi. Cô lấy lại tinh thần rồi đi xuống nhà.

Xuống dưới nhìn xung quanh không thấy anh đâu, anh đã đi từ hôm qua đến giờ rồi vẫn chưa về.

Quản gia Phương từ nhà bếp thấy cô thì bưng một tô cháo và một bát yến chưng đặt ở bà gọi cô vào ăn.

Lâm Yên Nhiên từ hôm qua chưa ăn gì cũng đói nên ngồi vào ăn tô cháo nóng hổi đó.

-" Anh ấy vẫn chưa về sao dì Phương?"

Cô biết câu trả lời rồi nhưng vẫn muốn hỏi. Cô biết anh đang rất tức giận khi lần này đến lần khác đề nghị ly hôn nhưng cô cũng có nỗi khổ riêng của mình.

-" Thiếu gia chắc là đến công ty từ sớm rồi, thôi con ăn đi không nguội mất."

-" Vâng."



-" Chút nữa con định đi đâu sao?"

Tại quản gia Phương thấy bây giờ là hơn 8giờ rồi cô vẫn chưa đi làm với lại cô mặc như thế này không giống như trang phục đi làm cho lắm.

Bên ngoài một thân hình to lớn đang đi loạng choạng vào trong nhà bên cạnh còn có Trương Nhất Phàm đang đỡ anh vào trong.

Doãn Trí Cường hôm qua đi đến quán bar uống rượu đến say bí tỉ, bình thường tửu lượng của anh rất cao, Trương Nhất Phàm sáng nay nhận được điện thoại từ chủ quán bar thì đi ra đón anh đấy.

Lâm Yên Nhiên thấy anh như vậy thì vội vàng chạy ra đỡ anh giúp Trương Nhất Phàm một tay.

-" Anh bị sao vậy? Sao lại uống say như thế này."

-" Tôi không say. Cô đang quan tâm tôi sao?"

Doãn Trí Cường thấy cô quan tâm mình mà nhếch môi cười, nụ cười đầy chua sót khiến lòng cô như bị bóp nghẹn lại.

-" Để em đỡ anh ấy cho. Anh về trước đi."

-" Như vậy có được không?"

-" Được mà."

Trương Nhất Phàm nghe vậy thì cũng ra về, để lại cô đang cố đỡ Doãn Trí Cường đi ngồi xuống ghế. Cô pha một ly nước giải rượu cho anh uống.

-" Anh uống một chút nước đi."

-" Bỏ ra, tôi không cần cô quan tâm."

* Xoảng*

Doãn Trí Cường hất mạnh ly nước vỡ tung. Lâm Yên Nhiên vì vậy mà giật mình, thấy anh như vậy cô cảm thấy rất có lỗi nhiều hơn.

-" Anh say rồi, để em đỡ anh lên lầu."

-" Tôi nói tôi không say. Cô không nghe thấy sao?"

Anh tức giận quát lên, Lâm Yên Nhiên vì vậy mà rơi một giọt nước mắt. Giọt nước mắt thấy tội lỗi day dứt.

-" Dì Phương pha cho con một ly nước khác giúp con. Chỗ này để con dọn cho."

-" Được."

Quản gia Phương liền đi pha một ly nước giải rượu khác. Bà thấy hai người đang có hiểu lầm gì nhau nên mới vậy.

Lâm Yên Nhiên cúi xuống dọn dẹp chỗ mảnh thủy tinh bị vỡ. Vô tình tay cô bị cứa một cái chảy máu cô cắn chặt răng không phát ra tiếng kêu. Lằng lặng dọn dẹp sạch đống thủy tinh sạch sẽ.

Cô đi ra lấy ly nước khác đặt vào tay anh.

-" Anh uống đi."

Doãn Trí Cường định đặt ly nước xuống không uống nhưng bị cô nắm lấy tay anh đưa ly nước vào miệng của anh.

Doãn Trí Cường định hất ra nhưng môi của anh bị Lâm Yên Nhiên chặn lại. Cô đặt trán mình tiếp xúc với trán của anh. Hơi thở hai người ngập ngừng đến lạ thường.

-" Anh uống đi có được không!"

Lời nói của cô như cầu xin anh, Lâm Yên Nhiên đưa ly nước cho Doãn Trí Cường uống. Anh bị lời nói hành động của cô thôi miên mà làm theo. Chắc do anh say quá nên anh tưởng là mơ, nếu là mơ mong đừng tỉnh lại.

Quản gia Phương từ nãy đến giờ nhìn thấy cảnh tượng này thì vui vẻ ra mặt, không ngờ được Lâm Yên Nhiên lại dùng cách này để bảo Doãn Trí Cường uống hết ly nước đó. Một người cứng đầu như Doãn Trí Cường cũng bị Lâm Yên Nhiên thu phục.

Thấy anh uống xong cô lấy lại cái ly mang vào bồn rửa. Cô nhìn anh với ánh mắt phức tạp, tất cả là tại cô. Tại cô khiến anh và gia đình không có một đứa cháu.

Cô lằng lặng nhìn anh đang gục đầu xuống bàn mà khóc.

Quản gia Phương thấy cô khóc thì liền đi đến chỗ cô, bà tưởng cô khóc vì anh nói to tiếng với cô. Nhìn cô khóc bà sót lắm chứ.



-" Thiếu phu nhân con đừng khóc, chắc thiếu gia say quá nên mới nói vậy thôi."

Nghe quản gia Phương nói thế cô càng khóc nhiều hơn.

Bên ngoài Thanh Tuyết Lan nhìn thấy cô khóc như vậy bà liền chạy vào, đi theo sau bà còn có hai người làm đang xách rất nhiều đồ trên tay. Đây toàn là những món dành cho phụ nữ mang thai và bé.

-" Yên Nhiên sao con lại khóc, thằng này lại bắt nạt con à."

Lâm Yên Nhiên nghe thấy giọng của mẹ chồng thì vội vàng lau nước mắt. Cô đi đến chỗ bà nở một nụ cười.

-" Không có, anh ấy không có bắt nạt con. Sao mẹ lại đến đây sớm vậy ạ."

Cô giờ mới nhìn sang hai người làm đang xách đống đồ trên tay mà khó hiểu.

-" Đây là...."

-" Đây là mẹ mua cho con và cháu mẹ. Sao con có thai mà không báo cho mẹ biết. Cái thằng này vợ mang thai mà còn uống rượu để nó khóc nữa! Mày có dậy không."

Doãn Trí Cường bị mẹ mình nhéo tai mà mở lờ mờ mắt, anh nhìn Lâm Yên Nhiên mắt của cô đỏ lên mà khó hiểu.

-" Sao cô khóc, tôi ăn hiếp cô sao."

Anh nói bằng giọng ngà ngà nghe rất khó chịu.

Cô bị lời nói của anh mà đỏ hoe mắt. Anh đúng là đồ vô tâm, lúc nào cũng chỉ biết mắng cô thôi.

-" Con đừng để ý lời nó nói. Nó đang say con không cần để tâm."

-" Con biết mà mẹ."

Thanh Tuyết Lan nghe vậy mỉm cười, bà biết phụ nữ mang thai rất nhạy cảm nên hay khóc là điều bình thường.

Bà sờ tay vào bụng của cô, mỉm cười. Thằng con này cũng làm được điều có ích đấy chứ.

-" Con mang thai được bao lâu rồi? Con có nghén gì không? Thích ăn gì nói với mẹ mẹ làm cho con ăn."

Thanh Tuyết Lan nói một tràng dài, bà rất vui khi nghe tin cô có thai. Tối qua bà đã muốn đến hỏi thăm cô rồi nhưng nghĩ lại nếu sang thì muộn quá, còn cho cô thời gian nghỉ nữa.

Lâm Yên Nhiên nghe mẹ chồng mình nói mà chạnh lòng. Bà quan tâm cô đến nỗi lo cô mệt, thèm ăn gì. Nhưng cô không có thai, phải nói sao cho bà bớt buồn đây.

-" Mẹ à con xin lỗi! Con không có mang thai."

Lâm Yên Nhiên nói bằng giọng nghẹn lại, mắt cô rũ xuống không dám đối mặt với mẹ chồng của mình. Cô biết bà rất thương cô.

Thanh Tuyết Lan nghe cô nói vậy thì không biết nói gì. Nhìn qua nét mặt thoáng buồn của cô thì bà biết cô đang rất buồn hoặc day dứt. Bà cười lên xoa đầu cô.

-" Con không có lỗi gì cả. Đừng buồn! Con bây giờ vẫn còn trẻ mà sớm muộn gì cũng có. Gia đình chờ được mà. Miễn là đứa bé con sinh ra gia đình chờ bao lâu cũng được."

Lâm Yên Nhiên nghe bà nói xong cô liền xà vào lòng bà sụt sùi. Cô thật may mắn khi có gia đình chồng yêu thương như vậy.

-" Ngoan đừng khóc.

Nói thằng này làm gì con? Để mẹ đòi lại công bằng giúp con."

Bà nhìn vào thằng con trai mình nằm lăn ra bàn, thế này có còn là thiếu gia Doãn gia, Giám Đốc Doãn Thị và CEO truyền thông Thịnh Phát nữa không.

Bà nhớ lại vừa nãy anh quát cô làm cô khóc. Hôm nay bà phải cho anh một trận mới được.

-" Anh ấy không làm gì con hết. Thôi mẹ ở đây chơi, con đưa anh ấy lên phòng."

-" Con có cần mẹ giúp không?"

-" Con làm được mà."