Không Thể Đánh Mất Em

Chương 7: CON GÁI CỦA CÔ




Trở về phòng ăn mọi người đã ăn xong trò chuyện thoải mái vui vẻ với nhau. Cô ngồi vào vị trí im thin thít, lúc này anh cũng bước vào trở về vị trí của mình.

Bà lão Doãn nhìn Lâm Yên Nhiên cười.

-" Yên Nhiên về rồi! Mọi người đã bàn xong chuyện thấy hai con đều đồng ý cuộc hôn nhân này nên hai gia đình đã tính sang tuần hai đứa sẽ tổ chức hôn lễ con thấy thế nào. Hình cưới nếu con muốn chụp ở nước ngoài thì bây giờ hai đứa có thể đặt vé đi từ hôm nay. Con thấy thế nào, cho con quyết định."

Lâm Yên Nhiên nghe vậy mà hoảng sợ, sang tuần là chỉ có 4 ngày nữa cô không ngờ sẽ nhanh như vậy.

-" Á, như vậy thì có nhanh quá không bà, lúc đấy con còn chưa chuẩn bị được gì hết. Ít nhất con cũng phải dưỡng da cho thật đẹp chứ ạ, bây giờ con thấy như vậy là nhanh quá ạ, có thể nào cho thời gian kéo dài được không?"

Doãn Y Vân nghe Lâm Yên Nhiên nói vậy thì bật cười.

-" Không nhanh đâu chị dâu em còn thấy như vậy là chậm đấy, nếu mà chờ chị dưỡng da cho thật đẹp em sợ chú rể không phải là anh trai em mà là người khác đẹp trai hơn đấy. "

Nghe câu nói này của Doãn Y Vân thì Lâm Yên Nhiên ngượng đỏ mặt.

Thanh Tuyết Lan lúc này cũng tán thành đồng ý câu nói này của cô con gái bà sinh ra.

-" Ta thấy Y Vân nói đúng đó. Không có nhanh đâu. Đúng không Trí Cường."

Thấy mẹ anh hỏi anh như vậy anh cũng lạnh lùng trả lời.

-" Mẹ nói như nào thì như vậy đi."

Doãn lão phu nhân hài lòng.

-" Vậy quyết vậy đi tuần sau sẽ tổ chức hôn lễ, còn ảnh cưới thì cho con quyết đấy Yên Nhiên."

-" Dạ theo con là không cần đi chụp đâu ạ, ảnh lúc nào chụp mà chả được, con muốn tấm hình cưới của con phải được chuẩn bị thật kỹ lưỡng phải thật đẹp, nên bây giờ chỉ cần ghép mặt vào thôi bà lúc nào bọn con rảnh sẽ sắp xếp đi chụp bù cũng được ạ. Với lại anh ấy chắc thời gian này rất bận về chuyện công ty nếu bây giờ mà chụp hình thì sẽ không có tinh thần thoải mái đâu bà, con muốn thời gian 4 ngày chuẩn bị hôn lễ và con chơi nốt 4 ngày độc thân ạ."

-" Vậy có ổn không?"

-" Dạ con thấy ổn mà bà."

Lâm Yên Nhiên cũng muốn đi chụp ảnh cưới lắm chứ nhưng mà cô biết anh sẽ không đồng ý dù anh không nói ra nhưng cô biết nên thôi cô cũng không muốn làm khó anh.

Nhà họ Doãn nghe được câu của cô rất hài lòng về cô. Thấy cô chưa kết hôn mà lại lo cho anh rồi, chọn cô là con dâu là một điều đúng đắn.

...................

Tối ngày cuối cùng độc thân.

Cô cùng đám bạn tụ tập tại biệt thự hôm trước để ăn mừng. Những món ăn hôm nay được ăn đều do chính tay 4 người nấu hết. Lần lượt những món ăn thơm phức được bưng lên nào là bò nướng, tôm nướng, salad, súp cua, với cả bánh quy do chính tay Lâm Yên Nhiên làm cô biết bé Phương Trân An rất thích ăn bánh này nên cô đã làm cho con bé ăn, bình thường cô không cho con bé ăn nhiều đâu nhưng hôm nay là ngày đặc biệt nên cô cho con bé thoải mái một chút.

Năm người cùng ngồi vào bàn ăn nói chuyện rất vui vẻ với nhau. Cô lấy một bát súp và bóc một con tôm đưa cho bé Trân An.



-" Nào con gái yêu của mẹ, con ăn cái này đi. Cái này là do mẹ, mẹ Đồng Đồng và mẹ Hân Hân cùng với dì Chu Ninh nấu đấy con. Con ăn thử đi."

Phương Trân An vui vẻ nhận lấy bát súp múc một muỗng cho lên miệng. Thấy vẻ mặt cô bé ăn rất ngon miệng nên bốn người rất vui.

-" Bé An à mẹ sắp phải đi lấy chồng rồi, con có buồn không?"

Phương Trân An không nghĩ gì liền trả lời.

-" Dạ không, mẹ Nhiên đi lấy chồng thì con lại có ba rồi, như vậy con rất vui, nhưng mà mẹ đi lấy chồng rồi đừng có quên An nha mẹ Nhiên."

-" Mẹ sẽ không bao giờ quên con, con chính là bảo bối của mẹ con biết chưa."

-" Dạ"

Lâm Yên Nhiên cô rất thương đứa con gái này, tuy con bé mới hơn 3 tuổi nhưng rất là hiểu chuyện làm cho ai nhìn vào cũng cảm thấy thương con bé. Mẹ ruột con bé mất khi con bé vừa mới sinh được 2 tháng tuổi, nên con bé ở cùng với dì chính là Phương Chu Ninh em gái của mẹ con bé Phương Nguyệt.

Tô Á Hân gắp miếng thịt bò vào bát Lâm Yên Nhiên mà dịu dàng nói.

-" Ngày mai cậu làm cô dâu rồi phải vui lên biết chưa, ngày mai nhất định cậu sẽ trở thành một cô dâu xinh đẹp nhất."

-" Mình đương nhiên sẽ trở thành một cô dâu xinh đẹp nhất rồi. Các cậu cũng ăn đi để ngày mai còn trở thành phù dâu xinh đẹp cho mình chứ."

-" Tất nhiên rồi ngày mai đích thân người mẫu Tô Á Hân sẽ làm MC dẫn chương trình cho cậu."

Bữa ăn kết thúc trong sự vui vẻ tràn ngập tiếng cười. Bốn người rửa bát xong thì lên trên phòng nói chuyện tâm sự với nhau, còn bé An ăn xong thì đi ngủ rồi.

Bốn người nằm trên một chiếc giường nhìn lên trần nhà màu trắng mà suy nghĩ một hồi.

Lâm Yên Nhiên lên tiếng.

-" Mọi người đoán xem cuộc hôn nhân sẽ đi đến đâu?"

Phương Chu Ninh nghĩ một lúc rồi cũng trả lời:

-"Dù đi đến đâu thì chị, Lạc Đồng và Á Hân đều đi theo ủng hộ em."

Tô Á Hân cười lên nhìn sang Lâm Yên Nhiên:

-"Bọn mình luôn ở bên cậu, cậu nhớ nếu kết hôn với Doãn Trí Cường anh ấy mà ăn hiếp cậu thì phải nói với bọn mình đấy, đừng có giấu mà giải quết một mình. Hiểu chưa."

Dương Lạc Đồng nhìn Lâm Yên Nhiên cũng nói: -" Nếu anh ấy mà làm tổn thương cậu thì nói với bọn mình, bọn mình luôn về phía cậu. Cậu là một cô gái tốt nếu anh ta làm tổn thương cậu thì vẫn có chúng mình ngôi nhà nhỏ của cậu luôn đứng phải sau cậu. Cậu nhớ lấy."

Lâm Yên Nhiên lúc này cảm động bật khóc vì những lời nói này của ba người bạn cô. Cô cảm thấy mình rất may mắn khi gặp được ba người bạn tốt như thế này, họ không bao giờ tính toán chi li với cô, họ không bao giờ bỏ rơi cô những lúc cô buồn họ chính là người ở cùng cô cho cô chia sẻ nỗi buồn. Lâm Yên Nhiên không bao giờ khóc trước mặt người khác, những người nhìn thấy cô khóc chỉ có ba người bạn này của. Họ chính là gia đình và là giới hạn của cô.

-" Cảm ơn các cậu luôn ở bên cạnh mình. Mình sẽ không để bản thân chịu thiệt khi kết hôn với anh ấy đâu. Các cậu yên tâm."



Phương Chu Ninh, Tô Á Hân và Dương Lạc Đồng thấy cô khóc thì liền lấy tay lau nước mắt cho cô ôm cô vào lòng.

-" Đừng khóc, đừng khóc, mai em phải trở thành cô dâu đấy, không được khóc vào lúc này."

-" Em biết rồi."

Dương Lạc Đồng lúc này nhìn Lâm Yên Nhiên nghẹn ngào nói: -"Nếu kết hôn mà chịu uất ức gì thì phải đến tìm bọn mình mà khóc nghe chưa, đừng để ở trong lòng mà khóc một mình, bọn mình biết sẽ rất đau đấy."

-" Mình biết rồi, các cậu chính là người thân của mình, mình sẽ không bao giờ quên các cậu đâu."

Tô Á Hân nhìn Lâm Yên Nhiên mà nói, để làm cho không khí vui lên.

-" Vậy ngày mai Lâm tiểu thư muốn mình mừng cưới bao nhiêu nào. Nói ra đi để Tô Á Hân đây tặng cậu nói trước tuy kim cương mình không có đều là của gia đình mình nhưng nếu cậu thích mình có thể mua cho một viên kim cương tặng cậu."

Lâm Yên Nhiên nghĩ một hồi rồi trả lời.

-" Hừm... Cậu nghĩ mình cần những thứ đó sao, mình chỉ cần các cậu ở cạnh mình là một món quà vô giá nhất rồi. Chứ mình không thiếu những vật chất đấy."

-" Bọn mình biết cậu không thiếu tiền, tiền của cậu nuôi thêm 10 người chồng nữa cũng không hết đấy. Nhưng mà bọn mình muốn tặng cậu một món quà mỗi khi cậu nhìn vào nó là nhớ tới bọn mình."

Phương Chu Ninh lấy ra một tờ giấy màu đỏ gì đó đưa cho Lâm Yên Nhiên. Ba khuôn mặt vui vẻ nhìn cô mà đưa quà cưới của họ cho cô. Tuy không nhiều nhưng đây chỉ là tấm lòng của họ dành cho cô.

-" Gì đây, các cậu chuẩn bị rồi á."

- "Đương nhiên, cậu thử mở ra coi đi."

Nghe Dương Lạc Đồng nói vậy thì Lâm Yên Nhiên mở ra xem. Đó là một giấy tờ của một căn biệt thự nằm ở trung tâm thành phố căn biệt thự này có giá gần 30 tỷ đồng. Người đứng tên thuộc sở hữu căn biệt thự này là Lâm Yên Nhiên. Cô nhìn thấy tên mình ở đây thì rất bất ngờ, không thể tin nổi họ tặng cho mình một món quà giá trị như vậy. Với căn biệt thự này mà nói Lâm Yên Nhiên có thể mua cả 10 cái cũng được, và mấy người bạn của cô cũng thế.

-" Tặng mình cả một căn biệt thự luôn. Cái này còn lớn hơn cả kim cương nữa đấy. "

Phương Chu Ninh nhìn Lâm Yên Nhiên nói.

-" Đây là quà mà ba bọn chị muốn tặng em, ngôi nhà này tuy không đắt tiền như những ngôi nhà em ở nhưng đây chính là quà mà ba bọn chị đã nghĩ để mua nó tặng em đấy."

-" Cảm ơn các bạn của mình. Mình rất thích món quà này, nhưng mà em sẽ đưa cho chị Phương Chu Ninh, chị giữ căn nhà này giùm em, hiện tại em vẫn chưa dùng đến căn nhà này, nhưng lúc nào em dùng đến em sẽ lấy lại được không?"

-" Được chị giữ giùm em."

Tô Á Hân cười nói lên.

-" Được rồi bây giờ cậu phải nghỉ sớm để mai còn trở thành cô dâu nữa chứ. Đi ngủ thôi!"

Thế là bốn cô nàng nằm trên một chiếc giường ôm nhau ngủ ngon lành.

-" Ngủ ngon!"