Không Thể Đánh Mất Em

Chương 67: CẬU LÊN CHỨC BA RỒI SAO




Doãn Trí Cường hài lòng với cách cư xử của cô. Nhưng nhìn thấy cô mặc như thế này thì khó chịu, anh liền lấy chiếc áo vets của mình vắt trên ghế mặc vào cho cô.

-" Cái gì vậy?" Lâm Yên Nhiên khó hiểu với hành động của anh mà hỏi.

-" Mặc vào. Muốn bị cảm à?"

Doãn Trí Cường trừng mắt nói với cô. Cô bị hành động này của anh mà tim đập bình bịch.

-" Em mặc vào đi không em chỉ mặc như thế này là tên đó ghen đấy."

Cao Hắc Trạch thấy hành động này là hiểu rồi vì anh cũng như vậy với Dương Lạc Đồng mà.

Khoác áo cho cô xong Doãn Trí Cường còn không quên gài hết nút áo vào để không cho tên nào thấy sự gợi cảm của cô, chỉ có anh được ngắm mà thôi.

Như thế này anh vẫn chưa vừa ý đâu mà đi lấy cái khăn quàng vắt trên lan can đặt ở đùi cô.

Cô nhìn hành động này của anh mà khó hiểu. Không biết hôm nay anh bị gì vậy chứ! Anh có uống lộn thuốc hay không? Hàng nghìn câu hỏi được đặt ra trong đầu cô.

Cao Hắc Trạch, Tống Duệ Phong và Vương Triết Minh nhìn vào hành động này của anh mà khí chịu thay cô luôn. Yêu người ta rồi còn chối lên chối xuống bây giờ còn đánh dấu chủ quyền như vậy nữa.

-" Cường, sao cậu không lấy cái chăn quàng lên người vợ cậu luôn đi. Cậu như thế này tôi còn nóng thay em ấy luôn đấy."

Doãn Trí Cường bị Cao Hắc Trạch nói thì lấy lại vẻ lạnh lùng của mình lườm ba người bạn của mình. Anh rất khó chịu khi cô mặc bộ đồ này. Anh chỉ muốn một mình anh được nhìn mà thôi chứ không muốn chia sẻ.

Lâm Yên Nhiên nhìn hành động của anh mà mỉm cười, trong lòng cũng có chút vui lên.

-" Nhiên Nhiên sao cổ em có dấu đỏ vậy".

Tống Duệ Phong vô tình nhìn vào cổ cô thì thấy có vài dấu đỏ thì cũng biết là gì rồi nhưng anh vẫn muốn hỏi.

-" Chắc là muỗi cắn á, lúc em ngủ dậy thì thấy vậy rồi."

-" Muỗi gì mà khôn thế, chọn đúng chỗ ghê. Chắc con muỗi này to lắm!"

Vương Triết Minh nghe cô nói vậy thì anh liền nói một câu rồi nhìn sang Doãn Trí Cường như đang ám chỉ con muỗi đó là tên đó.

-" Yên Nhiên em biết lí do tại sao mà Đồng Đồng không nhận lời cầu hôn của anh không? Dạo này cô ấy lạ lắm lúc nóng lúc lạnh." Cao Hắc Trạch hỏi.

-" Em không biết nữa! Anh cho cậu ấy một thời gian đi. Mà chắc anh làm điều khiến cậu ấy khó chịu chứ gì?"

-" Không hề. Anh yêu cô ấy còn không hết sao mà làm điều khiến cô ấy buồn được."

Cao Hắc Trạch suy nghĩ một hồi mới nói. Đúng là anh có làm điều gì khiến Dương Lạc Đồng buồn đâu.

-" Hay cậu gặp người yêu cũ của cậu khiến cho con bé khó chịu".

Doãn Trí Cường nói xong uống một ngụm rượu. Doãn Trí Cường biết dạo gần đây người yêu cũ của Cao Hắc Trạch có hay tìm đến Cao Hắc Trạch, chắc điều này khiến cho Dương Lạc Đồng khó chịu chứ gì.

Lâm Yên Nhiên nghe điều này từ miệng Doãn Trí Cường thì ngạc nhiên. Cô cũng biết trước khi quen Dương Lạc Đồng thì Cao Hắc Trạch từng có một cô người yêu cũ nhưng hai người họ yêu nhau có 6 tháng thì chia tay, còn thời gian kia Cao Hắc Trạch không quen thêm người nào cả mà chờ Dương Lạc Đồng 18 tuổi thì tỏ tình cô ấy. Hai người đó yêu nhau đến giờ là gần 3 năm rồi.



-" Này anh đừng làm điều sai trái với Lạc Đồng nhé. Anh mà làm cậu ấy buồn là không xong với em đâu."

-" Cậu nói gì vậy chứ cô ấy không bao giờ để ý chuyện đó đâu. Tôi có nói cho cô ấy biết mà."

Cao Hắc Trạch nói với bốn người đang ngồi nghe chuyện đó. Anh đối với Lạc Đồng là vô cùng nghiêm túc nên sẽ không bao giờ lừa dối cô ấy.

-" Cũng không biết được đâu. Phụ nữ lạ lắm đấy."

Tống Duệ Phong cũng nói góp vào.

-" Vậy bây giờ thì phải làm sao cô ấy mới hết giận đây? Cầu hôn cô ấy từ chối rồi."

-" Vậy thì anh tìm hiểu lí do cậu ấy giận anh đi. Xong xin lỗi, một thời gian nữa thì cầu hôn lại."

Lâm Yên Nhiên nói ra cách giải quyết cho Cao Hắc Trạch biết. Anh nghe vậy thì gật đầu.

* Reng reng* điện thoại của cô reo lên, đây là cuộc điện thoại từ nhóm chị em của cô.

Cô nhìn vào là biết sắp sửa bị trách mắng rồi liền thở dài.

-" Thôi các anh nói chuyện đi nhé, em vào phòng khách nghe điện thoại."

-" Ừ."

Lâm Yên Nhiên vào phòng khách bật video call lên. Cô thấy nóng quá liền cởi bỏ chiếc áo vets ra, trời cô nóng từ nãy tới giờ rồi. Trong nhà thì bật máy sưởi ấm anh còn khoác cho cô cái áo vets dày thế này nữa.

( Này Yên Nhiên, Á Hân sao bé An bị bệnh mà không gọi báo cho chị và Lạc Đồng biết. Lạc Đồng mà không báo cho chị thì chị có phải trở thành người dì vô trách nhiệm rồi không).

Phương Chu Ninh nói lời trách mắng, Phương Chu Ninh khi nghe tin bé An ốm vào viện thì rất lo lắng cô vừa nói vừa khóc ra.

Lâm Yên Nhiên thấy vậy thì không thể làm gì được.

" Chị đừng có khóc, con bé bây giờ không sao rồi, ngày mai con bé được xuất viện rồi còn gì. Nếu nói là vô trách nhiệm thì ba người biến em thành một người mẹ vô trách nhiệm từ 3 năm trước rồi."

( Hai bọn em không muốn báo cho chị biết vì chị đang học bên Úc mà. Ở đây hai bọn em lo được mà chị cứ yên tâm bên đấy học đi hai tuần nữa được bay về rồi còn gì. Bây giờ Lạc Đồng cũng về rồi thành ra ba người chăm con bé, sẽ ổn mà). Tô Á Hân nói.

( Chị ở bên đó đi, em về thành phố là chạy đến đây liền mà). Dương Lạc Đồng nói.

Phương Chu Ninh nghe vậy thì cũng yên tâm một phần. Cô cảm thấy thật may mắn khi gặp được những người bạn như vậy, tuy bé An không phải con ruột của họ nhưng vẫn chăm con bé hơn chăm sóc con ruột của mình.

( Yên Nhiên sao hôm nay em mặc đồ khác vậy nhìn không quen một tí nào)

" Em vừa mới đi dự sự kiện ra mắt sản phẩm mới nên mặc như này mà. Không đẹp sao? Mất tận 3 tiếng để chuẩn bị đấy nhé."

( Đẹp lắm nhưng mà bọn mình nhìn không ra. Cậu có bao giờ mặc như thế này đâu. Mà công nhận đẹp thật nhìn quyến rũ lắm. Cậu mà mặc bộ này đi bar thì không biết có bao nhiêu người truỵ tim vì cậu).

Dương Lạc Đồng nhìn tổng thể bộ đồ mà nói, đầu cô gái này lúc nào cũng nghĩ tới bar mà thôi. Cô dừng lại ở chiếc vòng tay của Lâm Yên Nhiên, trời sao nó có thể đẹp đến như vậy chứ. Chút nữa phải mượn mới được.

" Cậu lúc nào cũng nghĩ tới bar thôi. Bất đắc dĩ hôm nay mình mới mặc bộ đồ này thôi".

( Yên Nhiên à bé An nói là cậu make up và làm tóc lại còn mặc bộ đồ này làm con bé không nhận ra cậu luôn đó). Tô Á Hân nói lại lời nói mà bé An nói với mình cho cô nghe.



" Vậy á. Mình về mệt quá nên chưa tẩy trang thay đồ mà đi ngủ luôn mà. Đợi mẹ tẩy trang ra cho bé An nhận ra nhé".

Cô lại lấy chai nước tẩy trang và bông tẩy trang mới mua để ở tủ ngăn kéo dưới tivi nên có thể tẩy trang ngay tại đây.

Cô tẩy bỏ hết lớp make up rồi tháo từng viên ngọc trai trên tóc xuống. Nhìn cô bây giờ đã quay trở lại 80% như thường ngày rồi chỉ là bộ đồ đang mặc có khác chút thôi.

Mặt mộc của cô đẹp sẵn rồi nên make up vào nhìn rất lạ, nên ai nhìn thấy mặt mộc của cô rồi thì sẽ không quen với kiểu make up kia.

" Rồi bé An nhận ra mẹ chưa?"

( Mẹ Nhiên xinh đẹp của con).

Ai ở đây nghe cô bé nói xong liền bật cười. Sao lại đáng yêu như vậy chứ.

( Nhiên Nhiên à đêm nay cậu không cần đến bệnh viện đâu. Có mình và Lạc Đồng chăm sóc con bé rồi, suốt một tuần nay cậu không ngủ đủ giấc rồi nên cậu ở nhà nghỉ đi. Mai đến đón con bé là được rồi.).

" Vậy có được không?"

( Được mà, mình về rồi thì mình sẽ chăm thay cậu.)

Dương Lạc Đồng nói, cô nhìn vào mắt Lâm Yên Nhiên đang xuất hiện quầng thâm thì cũng thấy thương bạn mình. Cô đã đi làm lại còn chăm sóc bé An suốt đêm nữa chắc không ngủ đủ giấc nhiều ngày rồi.

Tô Á Hân dạo gần đây lịch trình rất nhiều nên phải đi đóng quảng cáo và còn đi chụp hình poster nữa nên là không chăm sóc cho bé An được nhiều vì vậy đa số là Yên Nhiên chăm hết.

" Vậy cũng được."

Phương Chu Ninh nhìn đến Yên Nhiên mà hớn hở hỏi han như muốn xác nhận thông tin.

( Yên Nhiên em có thai rồi sao?)

( Đúng rồi đó Yên Nhiên cậu có thai rồi sao, bây giờ trên mạng đang lan truyền bức ảnh cậu vào khoa sản kiểm tra. Với lại cậu có nhờ mình mua rất nhiều đồ ăn trong đó toàn là đồ chua dành cho bà bầu không à. Cậu mang thai được bao lâu rồi, chồng cậu có biết không?).

Dương Lạc Đồng cũng định hỏi nhưng mà thấy chị Ninh hỏi rồi cũng nói luôn một tràng dài. Vừa nãy trên mạng có lan truyền bức ảnh cô vào khoa sản ghi là " vợ CEO Doãn Trí Cường có tin vui " làm cho ai cũng vui vẻ chúc mừng.

( Cậu có thai còn chăm bé An suốt đêm, cậu như vậy muốn ảnh hưởng đến thai nhi sao Yên Nhiên, sao cậu không nói cho mình biết chứ!).

Tô Á Hân bây giờ cũng mới biết tin này từ các bài báo, ảnh chụp rất rõ cô vào khoa sản trên tay còn cầm tờ giấy siêu âm nữ mà. Á Hân tự trách mình nếu cô biết Yên Nhiên mang thai thì đã không để Yên Nhiên chăm sóc bé An suốt đêm rồi.

Nếu đứa bé mà bị làm sao thì thế nào? Á Hân biết Yên Nhiên rất khó mang thai nên đứa con này mà bị làm sao thì cô sống thế nào được đây.

Bên ngoài phòng khách vừa nghe thấy hai cô gái kia nói vậy thì nhìn sang Doãn Trí Cường như muốn chúc mừng.

-" Cậu lên chức ba rồi sao?"

Vương Triết Minh là người hỏi đầu tiên.

-" Tôi cũng không biết nữa".

Doãn Trí Cường ngạc nhiên không khác gì ba người bạn của mình là mấy. Trong lòng anh bây giờ không biết rõ là cảm xúc gì nữa. Có chút vui có chút không tin.